Tuy rằng Cố Chính Giới rất khó hầu hạ, nhưng dù sao cũng là kim chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho nên Cố Khấu đặt tay lên ngực tự hỏi, thật ra cô đối với Cố Chính Giới chưa đủ tốt.
Hai năm trước Cố Chính Giới giúp cô kí được hợp đồng, nhận được thù lao đóng phim, cô dùng nó để an táng cho cha mẹ, chữa bệnh cho Cố Mang, còn bản thân cô thì có được một phần sự nghiệp không tồi.
Tuy rằng Cố Chính Giới cũng không đặc biệt quan tâm đến cô, nhưngkhông quan tâm cũng có cái tốt của không quan tâm. Ví dụ như Cố Chính Giới giúp cô sắp xếp phẫu thuật cho Cố Mang, tìm được gan thích hợp, sau đó thì không hỏi đến chuyện của Cố Mang nữa. Đương nhiên nhất định là do Cố Chính Giới ngại phiền toái nên không muốn hỏi đến, nhưng như vậy cũng tốt, cô sẽ không lo rằng hắn muốn tính toán điều gì trên người Cố Mang. Khi Cố Mang nghỉ học vẫn có thể về nhà ở cùng cô, lúc cô được nghỉ có thể trở về căn nhà nhỏ của riêng mình, có thể tự do tự tại, ăn thực phẩm rác rưởi, ngủ nướng.
Cố Chính Giới tuỳ lúc đều có thể kết thúc mối quan hệ này, Cố Khấukhông có chí lớn, nên rất cảm kích hắn giơ cao đánh khẽ, mong rằng có một ngày bản thân có thể rút lui an toàn.
Chậm rì rì gặm xong bánh mì quết bơ, đồ ăn cũng vừa mang lên, Cố Khấu ăn luôn nửa phần salad, Cố Chính Giới đưa đĩa bò bít tết của hắncho Cố Khấu. Kim chủ muốn làm đại gia, cô đương nhiên phải hầu hạ, Cố Khấu tận tâm tận lực giúp kim chủ cắt bò bít tết thành từng miếngnhỏ, rồi đưa về trả hắn, cúi đầu ăn tôm bóc vỏ của mình.
Đây là nhà ăn chọc trời trên tầng cao nhất do Tập đoàn Cố thị mở ra. Bởi vì mới mở thử, nên chưa mở cửa cho khách ngoài, cho nên bây giờcô và Cố Chính Giới coi như là bao tất cả nhà hàng, điều này làm cho Cố Khấu có phần thả lỏng. Chỉ là đến khi ăn điểm tâm ngọt đột nhiên có mấy ngừoi đến chào hỏi.
Có bốn ngừoi đến, Cố Khấu sợ người nào đó nhận ra mình, cúi đầu uống nước trái cây. Cố Chính Giới tựa lưng vào ghế, nói xã giao với họ vài câu, đối phương đại khái là nhân viên cao cấp của công ty, rất đúng mực không hề dò hỏi Cố Khấu, người dẫn đầu chủ kêu một tiếng “Cố tổng” coi như đón tiếp xong, một người khác lại nói: “Tiểu Cố tổng mời chúng tôi đến thử đồ ăn, không nghĩ sẽ may mắn gặp được Cố tổng.”
Lại có người nói: “Tổng giám đốc à, anh nói quá buồn nôn rồi, ngày hôm qua khi chơi game còn mắng tôi là gà mẹ, sao lúc đó không gọi tôi là Tiểu Cố tổng?”
Cố Chính Giới có một em trai, Cố Khấu mơ hồ nghe nói qua, chắc chính là người này. cô vốn nghĩ rằng em trai của Cố Chính Giới hẳn cũngkhông khác biệt lắm đều là cầm thú máu lạnh, không nghĩ rằng hắn lại khác, nhất thời nghĩ tới khí chất gia trưởng của Cố Chính Giới, lại cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng không ngờ Tiểu Cố tổng kia tư duy nhảy nhanh, trêu chọc giám đốc Hà xong đột nhiên quay sự chú ý, hỏi: “anh, đây là bạn gái anhsao?” Trong lòng Cố Khấu thổi qua một làn đạn: Ta không muốn nổi tiếng.!
Cố Chính Giới chậm rì rì giơ lên ly rượu vang đỏ, ý tứ chính là khôngmuốn trả lời. Nữ minh tinh không nổi tiếng đành phải ngẩng đầu lên, dự định tuỳ tiện nói câu gì đó để đuổi ngừoi đi, nhìn bốn người trước mặt, chút nữa thù cô bị sặc chết nước trái cây.... cô căn bản không kịp nhìn xem tiểu Cố tổng trông như thế nào, bởi vì người từ nãy vẫn đứng im không nói chuyện chính là người hôm nay cô vừa gặp-Lâm Văn Phi.
Chắc hẳn Lâm Văn Phi cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Cố Khấu ở chỗ này, ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, “....Cố Khấu? không phải em nóiphải gấp lên máy bay về thành phố T sao?”
Lâm Văn Phi nhìn qua thật đáng tin cậy, nhưng chỉ nửa câu đã đem bán Cố Khấu. cô bị sặc nước chanh leo đến đỏ bừng cả mặt, hàm hồ mà nói với Cố Chính Giới “Xin lỗi”, liền đứng dậy chạy đến toilet, ho khù khụ ở bồn rửa tay, chờ khi bình tĩnh lại, cô lại không dám ra ngoài.
So với Cố Chính Giới, cô càng sợ Lâm Văn Phi. Cố Chính Giới căn bảnkhông thèm để ý, nhưng Lâm Văn Phi rất thông minh, nhất định sẽnhìn ra sự kì lạ của cô. hắn sẽ nghĩ sao về cô? Cố Khấu muốn bản thân là người dám làm dám chịu, vẫn luôn cho rằng chính mình không sợ ánh mắt của ngừoi khác, thì ra là không làm được.
Cuối cùng là trợ lý của Cố Chính Giới tới gọi cô ra, đối phương nhẹnhàng hỏi: “Cố tiểu thư có khoẻ không? Cố tiên sinh hỏi cô có muốn rời đi cùng ngài ấy hay không?”
Nghĩ cũng biết, nguyên văn lời nói của Cố Chính Giới không phải như vậy, nhất định là “Gọi cô ấy nhanh lên, tôi phải đi.” Cố Khấu đi ra ngoài, Cố Chính Giới quả nhiên đang chờ ở cửa thang máy, bộ dạngkhông kiên nhẫn. Trợ lý tiến lên nói: “Cố tiên sinh, thời tiết không tốt, tôi đã chuẩn bị cho ngài một phòng ở toà nhà C bên cạnh.
Cố Chính Giới gật đầu, đi vào thang máy. Cố Khấu đứng bên cạnh hắn.không biết là do thang máy tốc độ cao nên làm cô có cảm giác khôngtrọng lượng hay là do nguyên nhân khác, mà trái tim treo trước ngựckhông thể đi xuống. Cố Chính Giới không chút để ý mà thưởng thức nút ngọc bích trên tay áo, đột nhiên hắn nhắc tới Lâm Văn Phi, “Quen biết?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]