Trình Kỳ Tâm híp mắt, "Này, tiểu Khiết, chẳng lẽ em có rồi?"
"Có?"
"Mang thai, cái kia của em đã bao lâu không đến?"
Trình Kỳ Khiết trừng to mắt, trong đầu nhớ lại chu kỳ của của mình, trong mấy tháng này công việc rất bận, sau đó cô lại bị sự nhiệt tình của Bang Duệ làm cho hoa mắt chóng mặt, căn bản không chú ý tới. . . . . .
Cô lấy tay bưng mặt, vừa mừng vừa sợ, không biết nên phản ứng như thế nào.
"Thật sự có à?" Nhìn phản ứng của em gái, Trình Kỳ Tâm cong khóe miệng lên, cũng tràn đầy vui sướng."A, chị đi nói cho ba mẹ, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng".
"Trước tiên đừng nói." Cô xấu hổ giữ chị lại."Còn chưa xác định chắc chắn đâu, đi trước đến bệnh viện kiểm tra rồi hãy nói".
"Chị xem tám phần mười là đúng rồi, ban đầu chị mang thai cũng có triệu chứng giống em vậy". Trình Kỳ Tâm tự tiện hạ kết luận. Tiếp theo giới thiệu cho em gái bệnh viện nào, bác sĩ nào thì tốt, sau đó thở ra một hơi nói: “Nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc hiện tại của em, chị liền yên tâm, thành thật mà nói, trước đây chị còn không yên tâm em với Trịnh Bang Duệ, cuối cùng chị còn cảm thấy em thương hắn so với hắn yêu em quá nhiều".
"Không nhất định phải ở cùng với người yêu mình nhiều hơn, chị, không phải mỗi người đều may mắn giống như chị, có người đàn ông như anh Vũ Hàng yêu chị đến thế, chẳng qua em cảm thấy em như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-chop-nhoang/3276010/chuong-8-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.