Trịnh Thanh Thủy thấy bọn chúng nói đi là đi, hoảng hốt la lên nhưng đôi vợ chồng trẻ không những không quay trở lại mà đã đi ra ngoài. Ông quay đầu về, trên mặt xuất hiện ba vạch đen, trên mặt xuất hiện vẻ như “Làm sao bây giờ”, nhìn về phía bố mình.
"Bố. . . . . . Bọn chúng. . . . . . Ai, không còn ra thể thống gì nữa?"
Trịnh Chính Đường cười híp mắt, Trịnh Thanh Thủy rất kinh ngạc, đã lâu chưa từng thấy bố mình vui vẻ như vậy.
"Chuyện này có gì không tốt? Như vậy chứng tỏ ta sắp có cháu bế rồi". Trịnh Chính Đường vui vẻ nói.
Ở một nơi khác, xe vừa mới lái ra cổng nhà họ Trịnh, Trình Kỳ Khiết đã lôi gương ra tính trang điểm, nhưng ngay khi thấy mình trong gương cô liền kêu lên thảm thiết.
Đầu tóc rối bù chưa nói, môi cô sưng lên như bị người khác hôn suốt đêm, trên cổ còn có một vết tích của nụ hôn để lại, muốn che dấu cũng không được.
Vừa nãy cô đã xuất hiện trước mặt ông nội cùng bố mẹ chồng như thế sao? Cô xấu hổ đến nỗi giờ hận không đào được cái hang nào để chui vào rồi.
"Làm sao vậy?"
Hành động kỳ quái của cô khiến Trịnh Bang Duệ chú ý đến, quay đầu lại hỏi.
"Bộ dạng của em. . . . . ." Cô chỉ vào cổ của mình, nói như sắp phát khóc.
"Vậy có gì là không tốt". Anh say đắm đưa tay đụng vào những dấu vết mà anh đã để lại, trong lòng dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-chop-nhoang/3276009/chuong-8-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.