Edit: Nhạc Dao 
“Được được được!” Tần Chấp vừa cười vừa ôm Tô Uyển. Anh ngẩng đầu lên để cô dễ vùi đầu vào gáy mình như cún con hơn: “Anh cũng giống như Uyển Uyển.” 
Cô bĩu môi, cọ tới cọ lui cho đến khi đầu tóc thành ổ gà mới thôi. 
Đôi mắt anh ánh lên niềm vui, bật cười thành tiếng, búng nhẹ trán vợ rồi cất tiếng trêu chọc: “Vậy tối anh tắm thì sao?” 
Cô khựng lại, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ rối rắm, cắn nhẹ yết hầu của chồng, nói với giọng mơ hồ: “Em không chịu không chịu đâu, dù sao thì em cứ cọ đấy!” 
Tiếng cười của anh càng lúc càng to hơn. Bảo bối của anh đáng yêu chết mất! 
Một lát sau, yết hầu của anh khẽ nhúc nhích, ánh mắt bỗng trở nên nguy hiểm: “Bảo bối buông ra trước đã nhé?” 
Giờ đã là tháng bảy, nên anh cũng chỉ mặc một lớp áo mỏng. Lúc ôm cô vào lòng, anh có thể cảm nhận được hơi ấm của cơ thể cô lẫn dáng người hấp dẫn kia. 
Đã vậy, hơi thở nóng bỏng của bảo bối còn phả vào yết hầu của anh, khiến lòng anh ngứa ngáy không thôi. 
Tô Uyển chưa kịp trả lời thì tiếng mẹ Tần đã vang lên: “Uyển Uyển, mẹ vào đấy nhé!” 
Lúc mẹ Tần đi vào còn bế hai cục cưng trên tay, sau đó đặt tụi nhỏ xuống giường rồi cười: “Cục cưng muốn chơi với con đấy.” 
Khi cảm nhận được đôi môi đỏ mọng của vợ càng ngày càng xa mình, Tần Chấp quay sang nhìn cô đang ôm lấy hai đứa nhỏ. 
Anh dám cá rằng mẹ mình cố tình làm vậy! Vì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-chong-anh-hau-nguoc-cau-hang-ngay/1176423/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.