Ting...ting...ting...
Tiếng nước truyền chảy nhỏ giọt từng tiếng.
Lúc tôi mở mắt dậy đã là chuyện của ngày hôm sau,cảm giác đầu tiên tôi nhận được là đau. Mẹ ơi đau đến muốn điên người. Uể oải tôi khẽ động đậy vài cái vẫn thấy còn đau, mệt mỏi tôi khẽ rên vài tiếng.
- Ui...
- Lài... em tỉnh rồi hả, thấy trong người thế nào, có đau chỗ nào nữa không?
Là Phong là tiếng của anh, nghe được tiếng anh tôi choàng mở to mắt. Bao nhiêu uất ức đều như bộc phát ra hết, tôi ôm lấy anh ra sức khóc lóc.
- Anh ơi, em đau quá... đau đầu, đau vai, đau lưng, đau chân, đau tay...chỗ nào cũng đau. huhu.
Phong ôm lấy tôi, anh vuốt ve lưng tôi, an ủi trấn an:
- Được rồi được rồi, đau chỗ nào nói anh anh kêu bác sĩ xem lại cho em. Đừng khóc nữa sắp làm mẹ rồi còn khóc lóc cái gì.
Tôi vẫn còn hức hức mấy cái, ơ mà.. khoan..khoan...Phong vừa nói cái gì... cái gì mà làm mẹ???
Tôi buông anh ra, vừa lau nước mắt vừa hỏi:
- Anh...anh nói cái gì làm mẹ, ai làm mẹ ai?
Phong cốc lên trán tôi, anh cười nhẹ, nụ cười ấm áp nhất tôi từng thấy.
- Em nghĩ ai? Không lẽ anh vậy mà làm mẹ của con em à?
Làm mẹ con em...làm mẹ con em...quái quái... chẳng lẽ....ôi mẹ ơi... thần thánh ơi... tổ tiên ơi...
Tôi thất thần ngồi nhìn anh chằm chằm, mãi lát sau tôi mới run rẩy hỏi được một câu:
- Anh...em có bầu?
Phong lại cười, anh gật gật đầu:
- Ừ có bầu.
Có bầu??? Mẹ nó, là có bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cau-tu/1404669/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.