Anh ta dắt tay tôi ra ngoài, trước sự chứng kiến của bao nhiêu cặp mắt, da đầu tôi gần như tê dại. Người đâu mà nhiều thế, muốn chật hết lối đi luôn rồi.
- Cô đi theo tôi, không cần nói gì hết, hiểu chưa?
Tôi gật đầu, giờ này có không hiểu cũng phải ráng nhảy số não để hiểu. Tôi hít một hơi thật sâu sau đó trưng ra một nụ cười thân thiện nhất có thể, đi theo anh ta, chào hỏi họ hàng.
Má chồng tôi đi lại gần, bà nhìn anh ta, trách nhẹ:
- Cái thằng, đi đâu bây giờ mới về, con bỏ con nhỏ có một mình. Ba con giận lắm, chút nữa thì lớn chuyện rồi.
Tên này khi nãy còn hầm hố với tôi mà bây giờ đã trưng ra cái mặt cười hớn hở nhe rằng. Gớm đúng là lớn đầu nhưng vẫn sợ mẹ...
- Con ngủ quên nhà bạn, lát mẹ nói với ba giùm con đi.
Má chồng tôi cau mày, nhỏ giọng:
- Thì còn làm sao nữa, anh chỉ như vậy là giỏi.
Thấy tôi đang nhìn, bà cũng dặn dò:
- Con đi theo thằng Phong, có cái gì hỏi chồng con nha, má bận bên này, hai vợ chồng bây tự tính với nhau đừng để người ta nói ra nói vào. Hiểu chưa?
Tôi gật đầu, anh ta cũng gật đầu. Đợi má chồng tôi đi rồi, anh ta lại kéo tôi đi khắp nơi, giới thiệu với vô số người. Tôi có hỏi mấy người này ở đâu đến, anh ta trả lời gọn bân "Dòng họ". Tôi rít mấy hơi, ghê gớm, dòng họ thôi mà cả trăm người thế này rồi... đáng sợ thật.
Từ 5
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cau-tu/1404648/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.