Giang Đô Thành, bốn giờ chiều.
Đỗ Hiểu Linh đang ngồi trong nhà một mình, chợt nghe có tiếng gõ cửa.
“Ai tới nhỉ?” Đỗ Hiểu Linh tự hỏi.
Cô nhẹ nhàng bước ra. Khi cánh cửa mở, Đỗ Hiểu Linh ngạc nhiên đến mức trong một lúc không biết nói gì.
“Tôi… vào trong được chứ?” Tô Tố Như ngập ngừng hỏi.
Đỗ Hiểu Linh nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng chua xót, thù hận trộn lẫn vào nhau. Dù bà ta không liên quan gì tới những chuyện về sau này của cô nhưng khi ở Châu Giang Đế Cảnh, Tô Tố Như cũng đã khiến cô sống những tháng ngày không bằng chết. Sâu trong lòng Đỗ Hiểu Linh vẫn còn rất nhiều bất mãn, chỉ là không muốn tính toán với Tô Tố Như mà thôi.
“Xin mời vào.” Đỗ Hiểu Linh nhẹ nói.
Tô Tố Như có chút ái ngại. Mặc dù chiếc mặt nạ che kín mặt nhưng Đỗ Hiểu Linh có thể cảm nhận được bà ta lúc này có phần không tự nhiên, cũng không còn mang cái khí thế áp bức hùng hùng hổ hổ như mọi lần. Bởi vậy cô cũng hạ giọng theo:
“Lục phu nhân có muốn uống trà không ạ?” Đỗ Hiểu Linh lịch sự nói.
Tô Tố Như ngước mắt nhìn đối phương, lúc này bà ta mới nhìn thật rõ con người Đỗ Hiểu Linh. Bản thân khi tới đây bà ta đã nghĩ mình sẽ bị Đỗ Hiểu Linh đóng cửa không tiếp. Nhưng phản ứng bình tĩnh, mềm mỏng của cô khiến cho Tô Tố Như thật sự phải có cái nhìn khác.
“Tôi tùy tiện uống cái gì cũng được.” Tô Tố Như nói nhanh, cố che đi phần ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653709/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.