Trời tối, khu Giang Đô Thành đèn đường đã lên cả. Đỗ Hiểu Linh đưa Tiểu Thành ra ban công ngắm đường phố. Nơi đây có thể tính là một nơi yên tĩnh của thành phố nhưng lại gần với cuộc sống thị thành hơn Châu Giang Đế Cảnh nhiều.
“Hôm nay con có mệt không? Dạ dày có khó chịu gì không?”
Đỗ Hiểu Linh đặt con trai lên lòng mình thủ thỉ tâm sự. Tiểu Thành ghé miệng vào tai mẹ mình, thì thầm rất nhỏ như sợ sẽ ảnh hưởng đến khung cảnh xung quanh:
“Con không sao đâu. Ngày mai con muốn cùng mẹ đi chợ có được không?”
Đỗ Hiểu Linh cười hiền từ. Trải qua rất nhiều chuyện thì đối với cô mà nói ngày hôm nay như một giấc mơ.
“Được chứ. Nhưng vì an toàn của con chúng ta vẫn cần có người đi cùng.”
“Cô Ninh cũng được mẹ ơi!” Tiểu Thành ngay lập tức bổ sung. Có lẽ cậu bé rất thích Ninh Tiểu Sảnh:
“Mẹ sợ cô Ninh bận. Ngày mai chúng ta đi gặp ông ngoại, sau đó thì sẽ đi chợ được không? Mẹ sẽ nhờ bác sĩ Lăng đưa mẹ con mình đi.”
Tiểu Thành chun cái mũi hồng hồng rồi lại dùng nó cọ cọ vào cằm mẹ:
“Sao không phải là ba ạ? Hôm nay con thấy rõ ràng mẹ có ý tác thành cái cô tiểu thư đỏng đảnh đó cho bác sĩ Lăng. Mẹ để cho bác ấy có thời gian riêng đi chứ.”
Đỗ Hiểu Linh nhăn mặt. Tiểu Thành đã nghe thấy Trần Du Lan nói chuyện với cô lúc nào chứ? Rốt cuộc cái đầu nhỏ này của Tiểu Thành có gì chứ? Nếu nói cậu bé giống cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653681/chuong-84.html