Nước S,
Đỗ Tuyết Kỳ ngồi trên một chiếc thuyền đánh cá. Mùi tanh nồng khắp nơi khiến cho cô ta thật sự thấy buồn nôn. Bộ quần áo mặc trên người cũng mang theo cái mùi khó ngửi đó.
“Sao? Khó chịu hả?” Người phụ nữ cầm cả chai rượu mạnh tiến ra ngoài mạn thuyền hất hàm hỏi Đỗ Tuyết Kỳ.
Cô ta không muốn trả lời. Hạng người này là cô ta khinh rẻ nhất, trên người đặc một mùi giang hồ nghèo mạt, ăn lông ở lỗ với một lũ đàn ông, chẳng biết đã làm ra những chuyện không nên thân gì. Nếu như không phải vì lưu lạc đến bước đường này, Đỗ Tuyết Kỳ cũng sẽ không chung đường với lũ người này.
“Cô em à! Đời này lên voi xuống chó tôi đây đã gặp nhiều. Tốt nhất cô em nên biết điều một chút, nếu không ba trăm năm mươi triệu của cô em không biết chừng tôi cũng chẳng cần.”
Người phụ nữ đưa rượu lên miệng tu ừng ực, nụ cười quỷ dị nở trên môi. Nhìn cảnh này cũng với gió từ ngoài biển thổi vào khiến Đỗ Tuyết Kỳ thấy sợ hãi rét run, cô ta bất giác co người lại, vội vã trốn biệt vào trong khoang thuyền.
“Ha ha… Hoàng đến mất ngai vàng còn không bằng ăn mày. Đời đúng là… Haha!” Tiếng người đàn bà vẫn cười vang trên boong thuyền.
Đỗ Tuyết Kỳ mơ màng ngủ thiếp đi tự lúc nào. Đến lúc mơ màng tỉnh dậy thì đã có tiếng quát:
“Mẹ kiếp! Đến nơi rồi còn không mau dậy đi?”
Gã đàn ông vừa ném cái lưới đánh cá sang một bên dọn đường vừa hằn học gọi. Trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653677/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.