Trong bệnh viện, ánh đèn phòng cấp cứu sáng lên. Chuông báo đỏ vẫn hiện trên cửa phòng ngăn bước mấy người bước vào. 
Đỗ Hiểu Linh đứng ở bên ngoài cửa phòng cấp cứu. Khuôn mặt xanh xao và ánh mắt đờ đẫn. 
Bên cạnh cô là Lục Thiếu Quân và Lăng Tuấn Dương: 
“Đỗ Hiểu Linh, Tiểu Thành sẽ không sao đâu, em đừng lo lắng quá!” Lăng Tuấn Dương cất tiếng an ủi. Nhưng Đỗ Hiểu Linh cơ bản không nghe lọt tai. 
Lục Thiếu Quân càng không biết nói gì. Anh tựa vào bức tường gần đó, nhìn vào ánh đèn phòng cấp cứu. Tâm trạng anh so với Đỗ Hiểu Linh cũng không khá hơn chút nào. 
“Cạch!” Tiếng cửa phòng cấp cứu bật mở. Lục Thiếu Quân khẩn trương bước lại, không đợi cho bất cứ ai nói gì anh đã cất tiếng trước. 
“Bác sĩ. Con trai tôi thế nào rồi?” 
Bác sĩ bỏ khẩu trang ra khỏi miệng thở dài nói: 
“Cậu bé đã bị trúng độc trong thời gian dài. Loại độc này thành phần rất đặc biệt, ngấm cả vào máu, chúng tôi tạm thời đang tiến hành lọc máu. Nhưng tình hình không được khả quan.” 
Đỗ Hiểu Linh vừa nghe như sét đánh ngang tai. Nếu không phải Lăng Tuấn Dương đứng đó ngay bên cạnh cô đỡ lấy cô thì cô sớm đã ngã quỵ. 
“Không có biện pháp đẩy chất độc ra sao thưa bác sĩ?” Lục Thiếu Quân dồn hỏi. 
“Độc tố rất phức tạp, ngoài lọc máu, rửa ruột thì chất độc còn ngấm vào các cơ quan khác. Bây giờ ngoại trừ biết thành phần của độc và dùng thuốc giải thì không còn cách khác. Đây là một loại dược của đông 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-cam-dung-bo-roi-anh/1653670/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.