" Dì à! Dì bớt đau lòng. Tiểu Nguyệt ở trên trời chắc chắn không muốn dì khóc khổ sở như vậy đâu."
Hạ Ninh ôm mẹ của Lãnh Nguyệt, khẽ vỗ vai an ủi bà. Nói là nói như thế. Nhưng làm sao có thể không đau lòng đây. Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Con cái cưng,con gái yêu của bà. Người thân duy nhất trên đời này của bà đã không còn. Mà làm thế nào mới chấp nhận được sự thật này đây.
Cô chỉ là một người bạn thân. Mà còn đau lòng đến khó chịu. Còn khó mà chấp nhận việc cô đã ra đi đột ngột như vậy. Nhưng sự thật đã hiện ra trước mắt như thế. Cô còn có thể thế nào đây. Cô cố gắng nén bị thương trong lòng. Lau những giọt nước mắt còn vương trên mặt. Rồi lại tiếp tục nói lời động viên mẹ Lãnh Nguyệt.
Hàn Trì đứng bên cạnh cũng khó kìm được nước mắt. Dù không có giọt nước mắt nào rơi xuống. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được. Mắt cậu đã đỏ ửng cả lên.
Dù sao Lãnh Nguyệt cũng được xem như người bạn thân khác giới của cậu. Nếu không có cô ở giữa làm người kết nối. Liệu rằng Hạ Ninh và cậu làm sao có thể thân thiết với nhau. Cô là một cô gái tốt lại còn hoạt bát vui vẻ. Nhưng tại sao ông trời lại sớm muốn cô đi như thế. Huống chi cô còn chưa kịp cùng người mình yêu kết hôn. Còn chưa kịp hưởng thụ hết cuộc sống ở thế giới này.
Nhắc đến người yêu của Lãnh Nguyệt. Hàn Trì nhíu mày. Cậu đã quan sát những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-than-y/1838698/chuong-109.html