*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vừa về tới nhà, Quý Quân Tuyết đã làm xong cơm nước chờ anh ta về, đó chính là chuyện vui vẻ nhất thiên hạ
Thấy Quý Quân Tuyết đẩy cửa, chuẩn bị xuống xe, Cảnh Triệt không kiềm chế được mà gọi một tiếng
“Quân Tuyết!”
Quý Quân Tuyết dừng lại, theo bản năng quay đầu lại
“Da!”
“...” Cảnh Triệt gọi cậu lại nhưng không biết phải nói gì, nghĩ một lát mới mở miệng: “Bây giờ em bắt đầu thực tập rồi, thực tiễn thì nhất định sẽ giúp em được học nhiều hơn so với những gì mà trường lớp dạy
Sau này, nếu tiết học nào không quan trọng thì em2không nên đi, cứ tới công ty làm là được.” “...” Bưng trà rót nước thì có thể học được cái gì? Quý Quân Tuyết khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng!” Sau đó, cậu đẩy cửa xuống xe
Quý Quân Tuyết đóng cửa xe rồi vẫy tay chào Cảnh Triệt.
“Anh Cảnh Triệt, em vào đây, bye bye!” Cảnh Triệt thản nhiên gật đầu và vẫy tay
Quý Quân Tuyết xoay người lại rồi chạy vào ký túc xá
Nhìn bóng lưng Quý Quân Tuyết biến mất trong ký túc xá, Cảnh Triệt lấy một điếu thuốc trong cốp để đồ, lẳng lặng châm lửa
Anh ta không muốn về nhà sớm như vậy, bởi vì trong nhà còn có một người làm anh ta thấy chán ghét
Cảnh Triệt vẫn ngồi trong7xe đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850331/chuong-1307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.