*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Triệt gõ cửa “Quân Tuyết, mau cửa mở ra.” “Anh không tức giận, không đánh người thì em mới mở.”
“Em có can đảm khiêu khích mà lại không có can đảm chuẩn bị gánh đòn à?”
Cảnh Triệt cười nhẹ, nhớ lại dáng vẻ bối rối vừa rồi của Quý Quân Tuyết trông cực kỳ đáng yêu, sao anh ta có thể nỡ đánh cậu cơ chứ.
“Em còn lâu mới ra!”
Giọng nói của Quý Quân Tuyết trong phòng vừa dứt thì tiếng bịch bịch bịch chạy lên tầng truyền đến
Cảnh Triệt bất đắc dĩ lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa vào trong phòng liền nhìn thấy đôi giầy thể2thao ngã trái ngã phải mà Quý Quân Tuyết vội cởi vì bối rối.
Cảnh Triệt bất đắc dĩ cười nhẹ lắc đầu, nhặt giầy lên, giúp cậu để ở trong tủ giày
Vừa mới buông giày ra, Cảnh Triệt phát hiện thân chiếc giấy trắng của Quý Quân Tuyết dính một chút vết màu, có chút giống máu
Cảnh Triệt vô thức nhíu mày, gọi với lên tầng
“Quân Tuyết, sao trên giấy em lại có máu thế? Em làm gì ở trường học vậy?” Một lát sau, tiếng của Quý Quân Tuyết trên tầng truyền đến
“Em ở trường chơi bóng rổ, nhiệt độ cơ thể rất cao nên bị chảy chút máu mũi, không sao đâu.”
Cảnh Triệt cũng không để ý nhiều
Ăn cơm chiều xong, Cảnh Triệt7gọi Quý Quân Tuyết ra ngoài tản bộ như mọi khi
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850313/chuong-1289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.