*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xong xuôi, Cảnh Y Nhân đi tới đầu ra của máy kiểm tra vật phẩm, đeo túi xách của mình lên, mắt lướt qua hàng người đang xếp hàng phía sau để nhìn Lục Minh đang đứng ở cửa kiểm tra an ninh.
Trong lòng không hiểu sao lại thấy chua xót, đột nhiên, cô có chút không muốn đi
“Em nhớ lát nữa lên máy bay phải uống thuốc chống say đấy!” Ở bên ngoài cửa kiểm tra an ninh, Lục Minh không yên tâm bèn nhắc nhở.
“Vâng!” Cảnh Y Nhân dùng sức gật đầu.
“Em vào đi, sắp đến giờ rồi.”
“..” Cảnh Y Nhân lại gật đầu, dằn lòng xoay người, không quay đầu lại mà đi thẳng tới phòng chờ máy bay
Cô sợ mình mà quay đầu lại thì sẽ không muốn đi đâu cả
Lục Minh nhìn2bóng lưng của Cảnh Y Nhân biến mất khỏi tầm nhìn mới từ từ rũ mắt xuống, nhìn sàn nhà chằm chằm
Có phải công tác tận một tuần mà vừa mới đi, trong lòng anh đã khó chịu như thế này rồi.
Khi đó anh đi cả một năm, Cảnh Y Nhân đã phải gắng gượng vượt qua như thế nào?
Nghĩ đến đây, Lục Minh coi như giờ đang trừng phạt mình vì đã bỏ cô lại suốt một năm trời.
Cho dù vì có việc bất đắc dĩ không thể làm khác được, dù anh nhớ nhung điên cuồng, nhưng vốn là chồng của cô mà anh lại biến mất cả một năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/850124/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.