Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7��Đó là máy bay tư nhân của Lục thị
Nếu muốn cất cánh thì phải dùng sân bay để chạy, tất cả những người có máy bay tư nhân đều sẽ mua chỗ đậu ngay tại sân bay.”
“...” Việc này ngay cả Cảnh Y Nhân cũng không biết
“Chúng ta chờ ở đây trước dã, chờ Lục Minh trở lại, chúng ta sẽ giao Lý Minh Quốc ra.”
Nói xong, Cảnh Y Nhân liếc Lý Minh Quốc ướt sũng nằm trên mặt đất, trông lão nửa sống nửa chết, choáng váng nặng nề.
Có lẽ vừa rồi lúc rơi xuống hồ sen, lão bị sặc nước quá nặng.
Nói xong, Cảnh Y Nhân đứng dậy đem Tiểu Đâu Đâu trong lòng đặt vào khu nghỉ ngơi riêng biệt ở phía sau trực thăng, nơi đó có một2chiếc giường nhỏ.
Cảnh Y Nhân lo lắng một mình Tiểu Đâu Đâu ngủ trong đó, nên cô để Đại Đâu Đâu và Cầu Cầu cũng vào cùng bé nghỉ ngơi một lúc.
Sau đó, cô gọi một cuộc điện thoại cho Lục Minh, lúc trước, điện thoại của Lục Minh không có ai nghe, bây giờ thì lại là tắt điện thoại
Có lẽ là anh đang ở trên máy bay
Cảnh Y Nhân lại gọi điện thoại cho Hắc Long
Điện thoại vẫn không có ai nghe, Cảnh Y Nhân lại gọi lại mới có người nghe
Giọng nói vang lên bên kia điện thoại không phải là của Hắc Long mà là của một người phụ nữ xa lạ
“Xin chào, ngài có chuyện gì xin hãy nhắn lại, hiện tại tổng thống đại nhân đang9nghỉ ngơi, không tiện nghe điện thoại.” “..” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân sầm mặt lại, sau đó ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn Nhạc Nhu.
Di động của Hắc Long được một người phụ nữ nghe, tuy Cảnh Y Nhân không nghe hiểu được mấy từ tổng thống gì đó, hoặc cô ta có ý gì, nhưng người phụ nữ đó nói hình như Hắc Long đang ngủ, bây giờ không tiện nghe điện thoại, như vậy là có ý gì, đâu cần nhiều lời nữa? Người phụ nữ kia và anh ta ngủ với nhau sao? Trong cabin rất im lặng, lúc này ngoài âm thanh của chiếc trực thăng đang hạ cánh, tiếng kêu của côn trùng trên mặt cỏ xung quanh ra, thì không còn nghe thấy thứ gì khác,6nên mọi người đều nghe rõ giọng nói trong điện thoại
Nhìn sắc mặt Nhạc Nhu không tốt, Cảnh Y Nhân lập tức tắt điện thoại
Nhạc Nhu đang bị bệnh trầm cảm, giờ lại nghe thấy giọng nói của người phụ nữ vừa rồi, cô ngồi trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, vừa tối sầm vừa âm trầm, lại bắt đầu miên man suy nghĩ..
Tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, nên không ai nói gì
Ngay trong lúc mơ mơ màng màng, Cảnh Y Nhân vô tình liếc thấy gần trực thăng tư nhân của Lục thị có một bóng đen đang đi lại
Bởi vì trời rất tốt, Cảnh Y Nhân không thấy rõ là ai
Cô theo bản năng đẩy cánh cửa trực thăng ra, chậm rãi bước từ trực0thăng xuống, đi về phía trực thăng tư nhân chở khách cách đó hơn hai mươi mét
Cảnh Y Nhân còn chưa tới gần thì đối phương cũng chợt phát hiện ra cô, bối rối xoay người lập tức chạy mất
“..” Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng nhìn bóng dáng người đàn ông trung niên biến mất khỏi sân bay
Tuy nhiên dù không thấy rõ mặt của người đàn ông nhưng cô cũng đã đoán được anh ta là ai
Chồng của Tiết Phương Hoa!
Sao anh ta lại ở đây? Anh ta định làm gì?
Cảnh Y Nhân ngỡ ngàng...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.