Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2iọng nói Hắc Long trở nên khàn khàn: “Nhạc Nhu, anh về rồi đây!” Nhạc Nhu cười rộ lên: “Em biết, lát nữa là anh lại đi thôi.”
“Anh sẽ không đi đâu nữa.”
Nghe thấy vậy, Nhạc Nhu bỗng ngẩn ra, con ngươi long lanh xinh đẹp chợt co rụt lại, dường như phát hiện ra có điều bất thường
Mỗi lần trong mơ, Hắc Long chưa bao giờ nói gì với cô, chỉ cười thôi, còn hôm nay anh ta lại trả lời cô
Nhạc Nhu khẩn trương đến mức nắm chặt lấy chai rượu trong tay, một giây sau lại buông chai rượu ra
Chai rượu rơi xuống đất vỡ choang, chất lỏng màu nâu trong chai đổ ra, thấm ướt chiếc thảm hoa lệ
Bỗng dưng, Nhạc Nhu ngồi thẳng lưng dậy, mở to2mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt
Nhìn một lúc, cô đột nhiên vươn cánh tay ra ôm choàng lấy Hắc Long trước mặt
Một giây sau, cô òa lên khóc nức nở
Nhạc Nhu sống hai mươi bảy năm, năm năm làm gián điệp cũng chưa từng khóc như thế này
Lúc này đây, cô lại chỉ hận không thể khóc cho sạch toàn bộ nước mắt đã đè nén cả cuộc đời cô
Tựa như hồng thủy vỡ để, làm thế nào cũng không ngừng lại được
Hắc Long ôm lấy cô thật chặt, chỉ hận không thể siết cô vào trong tận xương tủy.
Hắc Long không phải là một người giỏi ăn nói, anh ta không biết nên nói gì để an ủi Nhạc Nhu, chỉ có thể ôm lấy cô thật chặt,8trăm vạn câu đã không còn cách nào để biểu đạt nữa
Một năm nhung nhớ, một năm khổ sở vì tương tự, cuối cùng chỉ có thể dùng cái ôm thật chặt này, da thịt kề sát thế này mới cảm nhận được cảm giác tồn tại của nhau
Nhạc Nhu đã say đến mơ mơ hồ hổ cùng Hắc Long mây mưa một hồi, cô vẫn tưởng rằng sẽ giống như những giấc mơ trước kia, sau khi tỉnh dậy, bên cạnh lại không còn bóng người
Chỉ có điều, giấc mơ này quá mức chân thực, khiến trong lòng Nhạc Nhu lại dấy lên một tia hy vọng
Đợi đến khi cô tỉnh rượu, thực sự tỉnh táo, nghĩ lại chuyện xảy ra trước đó không lâu thì đột nhiên có chút không9dám mở mắt ra
Bàn tay quờ quạng phần giường bên cạnh đột nhiên bị một bàn tay ấm áp cầm lấy, đưa lên môi hôn một cái
Lúc này, Nhạc Nhu mới chậm rãi mở mắt ra
Cố kinh ngạc nhìn gương mặt anh tuần trước mặt mình, chậm rãi vươn bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của người đàn ông trước mặt
Dường như tất cả đều chỉ là giả thôi, chỉ là một giấc mộng thôi.
Nhạc Nhu không dám tin, véo mạnh mặt Hắc Long một cái
Đôi mày kiếm đẹp đẽ của Hắc Long khẽ nhíu, anh ta kêu nhẹ một tiếng
Sau đó, Nhạc Nhu chậm rãi nhìn xuống, nhìn thấy nửa người trên trắng nõn của Hắc Long đẩy vết cào, ngay cả ngực của anh2ta cũng sưng lên, là do tối hôm qua bị Nhạc Nhu cắn, lưu lại đầy dấu răng
Một hồi lâu sau, Nhạc Nhu mới mở miệng hỏi: “Anh trở về thật rồi sao?” Bờ môi mỏng quyến rũ trên gương mặt tuấn tú của Hắc Long khẽ nhếch lên: “Ừ, anh về rồi đây, vợ ơi.” “Bốp!” Dường như ngay tức khắc, Nhạc Nhu tát mạnh vào mặt Hắc Long một cái
Cái tát này vừa ác vừa nặng, lập tức làm cho Hắc Long đơ người tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.