*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bà lão” vừa ngẩng đầu lên, Cảnh Y Nhân hoảng hốt tới mức hít sâu một hơi, khuôn mặt trắng bệch.
“Bà lão” trước mặt đã bị hủy hoại một nửa khuôn mặt, mảng da thịt màu đỏ dữ tợn lồi lõm. Nhưng nhìn nửa khuôn mặt còn lại, Cảnh Y Nhân chỉ cần liếc mắt liền nhận ra người phụ nữ trước mặt này đâu phải bà lão nào.
Không ngờ lại chính là... Tiết Phương Hoa. Đã hơn một năm không gặp, vậy mà Tiết Phương Hoa vẫn còn sống.
Nhưng dường như Tiết Phương Hoa hoàn toàn không nhớ Cảnh Y Nhân. Cô2ta mỉm cười với Cảnh Y Nhân rồi xách theo chiếc túi nilon lớn xoay người muốn rời đi. Cảnh Y Nhân kinh ngạc đứng tại chỗ không nhúc nhích, cả nửa ngày vẫn không khỏi khiếp sợ.
Đúng lúc này, đối diện đường cái có một người đàn ông trung niên khẩn trương chạy tới.
Người đàn ông mặc quần áo cũ kỹ nhưng sạch sẽ, ông ta mặc một chiếc áo sơ mi màu quân đội tối màu và một chiếc quần đùi ngắn, đi dép nhựa màu xanh lo lắng đi hướng về phía Tiết Phương Hoa gọi: “Bà xã, bà xã!” Người đàn ông đi theo Tiết Phương Hoà, đỡ cô ta dậy nhìn một hồi từ trên xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849945/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.