*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Y Nhân không biết anh ta đã uống bao nhiêu rượu khi bụng trống rỗng, đến mức cả người run rẩy, nhũn ra, sắc mặt trắng bệch như này? Y tá nhắc nhở: “Trên người anh ta còn có nội thương, hai người còn làm cho anh ta uống như vậy, không muốn sống nữa sao?”
Nghe vậy, trong lòng Cảnh Y Nhân thích một cái.
“Nội thương?”
Vẻ mặt Lục Minh trở nên ngưng trọng.
Y tá cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác, phỏng chừng bản thân đã nói điều gì không nên nói nên vội im bặt, không nói gì nữa. Thấy y tá không nói lời nào, Cảnh Y Nhân truy vấn. “Anh ấy bị nội2thương chỗ nào?” “...”Y tá mãi vẫn không trả lời. Cảnh Y Nhân bỗng đứng lên, đi đến bên giường, ngón tay đặt lên mạch đập trên cổ tay của Nhạc Phong.
“...” Ngoài cơ thể suy yếu ra, Cảnh Y Nhân cũng không nhận ra chỗ nào bị nội thương. Cảnh Y Nhân lại hỏi: “Không phải cô nói rằng anh ấy có nội thương sao? Rốt cuộc là nội thương chỗ nào?” “...”Y tá lắp bắp nói: “Vết... Vết thương do súng, không có vấn đề gì lớn, đã ổn định rồi!” “Vừa rồi cô còn nói anh ấy không sống nổi nữa, bây giờ lại nói không có vấn đề gì lớn?” Cảnh Y Nhân thực sự sắp bị lời nói của y tá làm cho tức chết rồi. “Cụ8thể thì tôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849837/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.