Chương trước
Chương sau
Các cửa hàng hai bên đường cái của vùng ngoại thành này đã sớm đóng cửa, không khí im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng bánh xe nghiến qua nền đất.
Cảnh Y Nhân vẫn đi dép lê bằng bông từ nhà cũ về. Cô bị phù chân đến mức không thể đi giày được nữa.
Lục Minh lái xe, nhìn thoáng qua Cảnh Y Nhân lười2nhác tựa vào ghế lái phụ, hai tay cô đang ôm lấy bụng, anh bình tĩnh hỏi: “Em có một không?”
Cảnh Y Nhân cười nhẹ, lắc lắc đầu, nhìn bụng mình chằm chằm, cái bụng bên dưới váy vừa cử động.
“Bé con lại đang đá em.”
Lục Minh mỉm cười, vươn một bàn tay ra nhẹ nhàng xoa bụng Cảnh Y Nhân. “Bé con kia, con mà bắt nạt6mẹ, khi nào con ra ngoài cha sẽ tét mông con đấy.”
Cảnh Y Nhân cười khẽ, đẩy tay Lục Minh ra: “Con còn lâu mới sợ anh.” Lục Minh lái xe, khi đi qua một hiệu thuốc 24 giờ, anh dừng lại trước cửa.
“Em chờ anh một lát nhé.” Lục Minh cởi dây an toàn, xuống xe, bước vào hiệu thuốc. Chẳng mấy chốc, Lục Minh trở lại7xe, trên tay cầm một hộp thuốc mỡ. Anh cúi người kéo chân Cảnh Y Nhân đặt lên đùi mình. Động tác bất ngờ của Lục Minh khiến cảnh Y Nhân giật mình, theo bản năng ngồi thẳng người lên.
Lục Minh cởi dép lê và đôi tất mềm của Cảnh Y Nhân ra, để lộ ra đôi chân nhỏ mập mạp của cô. Anh bóp thuốc mỡ ra4lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng xoa lên chân Cảnh Y Nhân, thấp giọng giải thích: “Thuốc này không gây kích ứng, không ảnh hưởng đến phụ nữ mang thai, giúp lưu thông máu, hiệu quả giảm phù nề rất tốt.”
Động tác của Lục Minh nhẹ nhàng, cực kỳ cẩn thận, nhiệt độ ấm nóng từ lòng bàn tay anh truyền đến, nóng đến mức Cảnh Y6Nhân thấy không chỉ phần da ở bàn chân nóng hầm hập mà ngay cả khuôn mặt cô cũng đỏ lên, cô mở to đôi mắt long lanh, lặng lẽ nhìn Lục Minh.
Anh cực kỳ nghiêm túc, cúi đầu xoa chân cảnh Y Nhân, động tác rất nhẹ nhàng và thoải mái.
Anh xoa một chân xong, liền đổi sang chân còn lại. Cảnh Y Nhân bình tĩnh nhìn anh, cánh tay Lục Minh mạnh mẽ, ngón tay thon dài, sạch sẽ, khớp xương rõ ràng. Từng động tác cứ như thể những chuyện này vốn là việc của anh.
Cảm nhận được ánh mắt của Cảnh Y Nhân, Lục Minh ngước mắt lên rồi mỉm cười với cô:
“Có phải em cảm thấy ông xã của em rất đẹp trai không, nước miếng chảy hết ra rồi kìa!”
Nghe thấy lời nói của Lục Minh, Cảnh Y Nhân giật mình định thần lại, tưởng mình chảy nước miếng thật, cô vội vã lấy tay lau miệng, nhưng lại chẳng thấy gì cả.
Cảnh Y Nhân nũng nịu trách cứ: “Thật đáng ghét! Em đâu có chảy nước miếng!” Lục Minh cười nhẹ một tiếng: “Còn một tháng nữa là con mình chào đời rồi, em phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Nói xong, Lục Minh lại lo lắng. “Phẫu thuật rất dễ làm cơ thể bị tổn thương...” Nói xong, một cơn đau dâng lên trong lòng Lục Minh. Nếu anh sớm biết bọn họ phải trải qua nhiều kiếp nạn như vậy, khiến sự phát triển của đứa trẻ rất có thể không được bình thường, anh đã áp dụng biện pháp tránh thai ngay từ đầu, không để cô mang thai rồi. Dù anh muốn có con cũng nên chờ thêm mấy năm nữa, đến khi sức khỏe của cô hoàn toàn không có vấn đề gì, có thể thuận lợi sinh ra một đứa bé khỏe mạnh mập mạp trắng trẻo. Cô vừa ra viện không được bao lâu, mới qua một tháng lại phải nhập viện. Lục Minh đặt chân của Cảnh Y Nhân xuống, cởi dây an toàn của anh ra, đau lòng nhấc cô ra khỏi ghế, để cô ngồi trên đùi mình. “...” Cảnh Y Nhân biết sinh con sẽ khiến cơ thể bị tổn thương một chút, nhưng người phụ nữ nào cũng phải trải qua chuyện này.
Hành động bất ngờ của Lục Minh làm Cảnh Y Nhân có chút ngỡ ngàng, cô buột miệng hỏi: “Cậu, anh ôm em thì lái xe bằng cách nào?” “Anh không lái nữa, cho anh ôm một lát.” Lục Minh vùi đầu vào cần cổ cô, hít hà hương thơm trên cơ thể cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.