“Tôi trả tiền mua vé, không nhường chỗ không sai, bà ép tôi nhường chỗ ngồi đúng là già mà không đáng kính.”
cảnh Y Nhân bỏ lại một câu rồi nhanh chóng xuống xe. Xe buýt ì ạch chạy tiếp, bà lão tức giận đến mức giơ chân ở trên xe. Có rất nhiều bà già không biết phân biệt phải trái như thế, quả thật đã làm nhiều người trẻ tuổi phải2đau đầu, bạn không nhường chỗ thì mắng bạn vô giáo dục, làm bạn thấy xấu hổ.
Bạn nhường chỗ thì họ lại cảm thấy đó là việc đương nhiên, một câu cám ơn cũng không có.
Cảnh Y Nhân đi về phía bệnh viện thành phố. Cô dựa theo địa chỉ mà Thu Bách Hợp đã gửi, đi về phía tòa nhà nội trú của bệnh viện. Khi Cảnh Y Nhân ra khỏi thang6máy, bước trên hành lang nhỏ yên tĩnh đầy mùi nước khử trùng, từ xa, cô đã nhìn thấy một bóng người mặc áo khoác đỏ, mái tóc dài uốn xoăn quen thuộc, đang cô đơn lẳng lặng dựa vào tường trên hành lang, không cử động. Cảnh Y Nhân theo bản năng bước nhanh đến đó.
Lý Lộ đang dựa vào tường, nghe thấy có người tới gần, đôi mắt tuyệt vọng vô7thức hơi ngước lên, thấy người đến là Cảnh Y Nhân, cô ấy dường như sống lại, lập tức chạy về phía Cảnh Y Nhân, ôm lấy cổ cô, nhào vào lòng cô mà khóc. Cảnh Y Nhân giật mình vì hành động bất ngờ của Lý Lộ, trông cô ấy cực kỳ chật vật. “Sao lại thế này? Em làm sao vậy, Lý Lộ?” Lý Lộ ra sức lắc đầu: “Em không4cố ý đâu, em không muốn làm hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849696/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.