Chương trước
Chương sau
Cảnh Y Nhân nhìn khuôn mặt tái nhợt như ma của mình trong gương, cô ra ngoài để dọa người à?
Đột nhiên, dường như nghĩ đến điều gì, cô mở miệng nói với Lục Minh đang ngồi bên cạnh gọt táo. “Cậu ơi, em nhớ trong xe2anh có túi đựng mỹ phẩm của em, anh đi lấy giúp em được không? Anh xem, trông em như ma ấy.”
Lục Minh cười nhẹ một tiếng, liếc sang Cảnh Y Nhân. “Từ từ, để anh gọt táo xong rồi lấy cho em nhé, em có giống6ma đâu. Có con ma nào xinh đẹp thế này không?” Nói xong, Lục Minh liền đẩy nhanh tốc độ gọt táo.
Sau khi gọt táo xong, Lục Minh bổ quả táo trong đĩa ra thành từng miếng đưa cho Cảnh Y Nhân, rồi mới đứng dậy xuống7tầng giúp cô lấy túi đựng mỹ phẩm để trong xe.
Tại bãi đỗ xe bên ngoài khu nội trú. Lục Minh cúi người chui vào dãy ghế sau, vươn dài cánh tay với lấy túi đựng mỹ phẩm rồi đóng cửa xe lại, mang lên cho Cảnh4Y Nhân. Đàn ông bình thường không để ý đến mấy thứ đồ trang điểm linh tinh của phụ nữ, cho nên Lục Minh dường như đã quên hôm qua anh đưa thứ này cho người khác dùng. Đến khi nhận lấy túi đựng mỹ phẩm, Cảnh6Y Nhân tìm mãi mà không thấy chiếc kẹp tóc kim cương cô thích nhất.
Hơn nữa, cô còn phát hiện có hai thỏi son đã bị người khác sử dụng.
Cố nhớ rõ mình đã mua đồng son này vào lần đầu tiên cùng Lý Lộ đi dạo phố, mỗi thỏi một màu, cô vẫn chưa sử dụng lần nào. Vỏ ngoài được dán kín còn chưa xé ra.
Những món đồ này cô vốn luôn để ở trong xe Lục Minh, nhưng hiện giờ đã bị sử dụng, có hai thỏi còn bị mở ra.
Ngẫm lại, Cảnh Y Nhân cảm thấy có chút quái lạ, ngoài phụ nữ ra, đâu còn ai dùng mấy thứ này nữa? “...” Có người phụ nữ khác từng ngồi trong xe Lục Minh à?
Nhưng Cảnh Y Nhân cảm thấy khả năng này không lớn, ngoài cô và mẹ của Lục Minh ra, có lẽ anh chưa bao giờ chở người phụ nữ nào khác trên xe mình.
Thậm chí, Cảnh Y Nhân còn chưa nhìn thấy Lục Minh chở mẹ anh lần nào.
Cảnh Y Nhân cũng không nghĩ nhiều, cô cực kỳ yên tâm về Lục Minh, thế nên cô lấy thỏi son mới tổ lên, đôi môi lập tập tức trở nên hồng hào.
Sau đó, cô buộc gọn mái tóc dài rồi gập lên đỉnh đầu, hỏi Lục Mình: “Cậu ơi, sao em không thấy chiếc kẹp tóc kim cương mà anh mua đâu?” Cảnh Y Nhân vừa hỏi, Lục Minh mới nhớ ra hôm qua Nhạc Nhu đã dùng đồ trang điểm của Cảnh Y Nhân, nhưng lại nghĩ cô ấy chắc hẳn không đến mức lấy đồ của Cảnh Y Nhân đâu.
Lục Minh cũng không nghĩ nhiều: “Có lẽ là rơi ở trên xe, lát nữa anh đi tìm cho em.” Cảnh Y Nhân đặt túi đựng mỹ phẩm sang một bên, sau đó cùng Lục Minh ra vườn hoa tản bộ. Cảnh Y Nhân một tay kéo cánh tay Lục Minh, một tay đỡ cái bụng hơi nhô ra của mình, thong thả bước trên con đường rợp bóng cây xanh của bệnh viện.
Trung tâm y tế quốc gia này xa hoa hơn bệnh viện thành phố nhiều. Ngay cả hàng cây xanh ven đường cũng toàn là loài thực vật có ích cho sức khỏe con người. Hai bên trồng nhiều cây bụi cùng nhiều khóm hoa oải hương. Cảnh Y Nhân và Lục Minh đi trên đoạn đường lát đá, trong không khí tràn ngập mùi hương nhè nhẹ, khiến tinh thần con người cảm thấy thoải mái.
Hồ nước bên cạnh trong vắt đến mức có thể nhìn thấy đáy, thấy rõ cả đàn cá dưới đáy nước bơi qua bơi lại. Cảnh Y Nhân đột nhiên nghĩ đến lần Tiết Phương Hoa rơi xuống nước, cô buột miệng hỏi: “Cậu ơi, Tiết Phương Hoa bây giờ thế nào rồi?”
Lục Minh dùng một tay đỡ lấy cánh tay của Cảnh Y Nhân, một tay vén gọn sợi tóc trên trán cô, lạnh nhạt mở miệng: “Sau khi trúng đạn của Nhạc Nhu, cô ta đã bị bắt, bây giờ đang bị giam giữ cẩn mật vì mang thân phận gián điệp.” “Lão Tiết cha cô ta sau đó chết vì máy bay phát nổ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.