*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cữu cữu! Y Nhân biết người thích Y Nhân, người chết đi còn mang theo sự nuối tiếc, người đã bảo vệ Y Nhân ba nghìn năm. Tất cả những thứ này Y Nhân đều biết.”
Lời nói ra miệng khiến suy nghĩ của Cảnh Y Nhân càng lúc càng rõ ràng.
Lúc trước khi ở tẩm cung của hoàng đế cữu cữu, khi hắn rời đi thì2cô đã ngủ.
Cô không chỉ mơ thấy người đàn ông tên Lục Minh kia cùng cô rơi xuống khỏi máy bay, mà bên tai cô vẫn văng vẳng tiếng thì thầm của một giọng nói êm ái quen thuộc:
“Ngày 12 tháng 4, trời quang mây tạnh, Hôm nay, hành động của Cảnh Y Nhân vô cùng kỳ quái, cô không giống bị điện, mà giống như đứa trẻ không biết gì...
Ngày 13 tháng 4,
Cô đạp vào ti vi rồi bị thương, không chịu đi bệnh viện...
Ngày 14 tháng 4, “Dì cả” của Cảnh Y Nhân đến mà cô tưởng là mình sắp chết, hoảng sợ la hét thất thanh...
Ngày 15 tháng 4,
Cô đổ cà phê vào quần mình rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849652/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.