*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bảo tao đi á? Không có cửa đâu! Làm anh em bọn tao bị thương thì phải trả giá đắt chứ!”
“Các anh em! Lên!“.
Tên đàn ông cầm đầu nhặt gậy bóng chày lên bổ nhào về phía Nhạc Phong và Cảnh Y Nhân. Một đám người cùng nhau xông đến. “...” Sắc mặt Phó Minh Tuấn trầm xuống. Anh ta tính toán sai2rồi, đành phải buông Lỵ Lỵ ra để lao tới hỗ trợ, nhấc chân đá mạnh vào mông tên lưu manh đang định đánh lén Cảnh Y Nhân, sau đó trở tay bổ một nhát xuống.
Phó Minh Tuấn nhập bọn. Cảnh Y Nhân liếc mắt kinh ngạc nhìn Phó Minh Tuấn, bình thường anh ta luôn mang vẻ yếu đuối, xảo quyệt như hồ ly.
“Anh cũng biết đánh nhau ư?”
“Nực cười! Tôi và người đàn ông của cô cùng tốt nghiệp trường quân đội đấy.”
Hai người vừa đánh vừa trò chuyện.
Quyền cước không có mắt, Phó Minh Tuấn vẫn bị cây gậy đập trúng mấy phát.
Đặc biệt là gương mặt tuấn tú của anh ta đã bị dính đòn, để lại5một vệt máu ứ đọng.
Ba người bọn họ đều biết võ, đánh cả mười tên lưu manh cầm vũ khí cũng không thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849467/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.