*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chiếc phượng quan kia vốn là của em, lúc hoàng cữu cữu có ý định giết em, người đã cho em mặc áo cưới, đội mũ phượng, ép em uống rượu độc...” “Người... người còn nói... nói nếu như có kiếp sau cũng không muốn làm cữu cữu của em nữa!” Nói xong, Cảnh Y Nhân không nhịn được nữa, nước mắt lã chã rơi xuống.
Trái tim Lục Minh đau đến run rẩy, trong nháy mắt dường như anh đã hiểu rõ tất cả, nhưng lại có chút khó tiếp nhận. Anh nghi ngờ liệu có phải toàn bộ những thứ này đều là giả hay không, hoặc có chăng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Mặc kệ những thứ này là thật hay giả, giấc mơ của anh là thật hay giả, giờ phút này, người anh yêu đang ở ngay trước mặt anh rồi.
Anh2kích động nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đau lòng hôn lên nước mắt cô, đôi môi cô. Lục Minh muốn mở miệng an ủi Cảnh Y Nhân, muốn nói gì đó nhưng cổ họng anh nghẹn lại, một chữ cũng không thốt ra được.
Hốc mắt đỏ ửng, anh ôm cô, hận không thể hòa cô vào xương máu mình.
Tình yêu ngàn năm vào thời khắc này dường như đã vỡ ra.
Yêu tận tim, hận tận xương, nguyện suốt đời suốt kiếp bảo vệ ngươi. Đứa bé ngốc này, kiếp sau hắn muốn làm chồng em, làm người đàn ông của em, làm “cậu” hiện tại của em. Chính là chồng của em bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849462/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.