Phó Minh Tuấn đứng trước bàn bi-a, thấy Lục Minh đến liền đặt gậy bi-a trong tay xuống, bước lên đón anh.
Vẻ mặt Lục Minh vẫn dửng dưng như mọi khi, liếc xung2quanh nhìn mọi người. Ngoài Phó Minh Tuấn đang đi về phía anh, quả thật không còn ai mà anh có thể nhận ra ngay lập tức. “Lục Minh, bọn tôi chờ cậu4đã lâu rồi đấy. Đến muộn phải phạt một ly.” Phó Minh Tuấn vừa đến liền trêu chọc anh, sau đó tầm mắt chuyển sang Cảnh Y Nhân, lúc nào cổ cũng xinh3đẹp như vậy. “Nhìn thấy thầy giáo mà không chào một tiếng à?” “Hừ.” Cảnh Y Nhân hất mặt sang một bên, thầy giáo cái quái gì? Đến Lục Minh cũng nói anh2ta là cầm thú. Vả lại, ở đây không phải trường học, dựa vào cái gì mà bắt cô phải chào như thế.
“...” Cô gái này vẫn kiêu ngạo như vậy.
“Đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, vào đây đi.” Một cô gái đi tới khách sáo nói. Lục Minh kéo bàn tay nhỏ bé của Cảnh Y Nhân khoác vào khuỷu tay mình, lững thững đi vào.
Mấy người đàn ông vừa nãy bước lên nhiệt tình tự giới thiệu. “Lục tổng! Lục tổng! Tôi là A Minh, cậu còn nhớ tôi không?” Một người đàn ông mặc âu phục, đi giày thể thao chỉ vào mũi mình mà nói, miệng đầy mùi thuốc lá. “Tôi là Diêu Thông.” “Tôi là đứa cao to ngồi sau bàn cậu đấy!”
Mấy người đàn ông chen nhau tiến đến nịnh bợ Lục Minh.
Lục Minh theo bản năng nhíu mày. Phó Minh Tuấn đứng bên cạnh dùng tay cản bọn họ lại, anh ta biết Lục Minh mắc bệnh ưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849381/chuong-356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.