Lời nói của Hoa Bất Trảm tràn ngập sự khiêu khích.
“...” Lục Minh nhíu mày, thực sự chưa có ai dám nói với anh như vậy. Trên khuôn mặt cao ngạo lộ ra một cơn giận dữ rét lạnh, anh nhếch miệng cười khẩy.
“Tôi tức giận là lẽ đương nhiên. Còn việc anh tức giận chẳng liên quan gì đến tôi cả, cho nên anh không có tư cách để so đo với tôi.” Hoa Bất Trảm dĩ nhiên2hiểu ý của Lục Minh. Vợ mình bị vu oan là kẻ trộm, tức giận là chuyện thường tình, chẳng liên quan gì đến thân phận hay địa vị. Mà một người xa lạ như Hoa Bất Trảm, căn bản Lục Minh không để vào mắt. Việc anh ta lấy cảm xúc của mình ra so đo với Lục Minh đúng là tự rước lấy nhục vào thân, vốn dĩ anh ta đã không có tư cách so đo với4Lục Minh rồi mà. Hoa Bất Trảm thầm nghiến răng, nắm chặt nắm đấm.“Tôi chỉ nói lý lẽ với ngài Lục thôi, tôi cũng là người bị hại mà.”
“Rồi sao? Anh thấy mình đồng mệnh tương liên với vợ tôi à? Liệu tôi có cần ra tay giúp đỡ anh không?” Từng câu nói của Lục Minh đều mang tính châm chọc, chẳng khác gì sỉ nhục Hoa Bất Trảm, vì anh không hề để anh ta vào mắt. “Không cần! Tôi vốn dĩ vô tội!” Hoa Bất Trảm phẩy tay, xoay người đi thẳng. Anh ta chỉ muốn bóp chết Lục Minh ngay lập tức, nhưng lại không thể ra tay trong tình huống này. Hoa Bất Trảm đi rồi, Lục Minh quay trở lại chủ đề ban nãy, giải quyết chuyện Cảnh Y Nhân.
Đồ của siêu thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849370/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.