Chương trước
Chương sau
Quả nhiên nghe thấy mấy lời này, Cảnh Y Nhân hơi ngập ngừng, sau đó dùng tay lại.
Cô hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông kia, giận dữ mắng: “Đừng tưởng rằng tôi không biết là do anh làm! Rốt cuộc2anh là ai?” Người đàn ông khẽ nhíu đôi mắt phượng cười nhạt. “Không biết tôi à?”
Nói xong, anh ta rút từ sau lưng ra một chiếc quạt, “phạch” một tiếng, cây quạt khí phách trong tay xòe ra vô cùng lộng4lẫy, tựa như bản thân nó cũng có linh hồn vậy.
Trên mặt quạt là dòng chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa “Hoa Bất Trảm“. Anh ta giơ cây quạt lên che nửa mặt, chừa lại đôi mắt phượng quyến rũ làm điên đảo chúng sinh.
Sắc mặt Cảnh Y Nhân đột nhiên trầm xuống. Thì ra là anh ta! Cô tức giận nghiến răng cảnh cáo: “Cẩn thận tôi tố cáo anh đấy!” “Cô có chứng cứ không?” Hoa Bất Trảm thu cây quạt lại, nắm ở trong tay. Động tác của anh ta nhuần nhuyễn như mây trôi nước chảy, trên gương mặt vẫn còn nguyên vẻ lười nhác, trong giọng nói không mang theo chút lo sợ nào.
“...” Đúng là cô không có chứng cứ. Anh ta dám để lộ thân phận ở cục cảnh sát, hơn nữa còn cầm cây quạt Hoa Bất Trảm, có lẽ đã dự liệu từ trước là cô không có chứng cứ chứng minh anh1ta chính là vị hoa đán đã ám sát tổng thống.
Một cây quạt đâu thể nói lên được điều gì. Cảnh Y Nhân tức giận chất vấn: “Vì sao anh lại thả “áo mưa” vào túi tôi? Chính anh trộm đồ mà còn vu oan cho tôi à?” “Cô có chứng cứ không?” Hoa Bất Trảm nhướn mày.
“...” Chết tiệt, lại là chứng cứ.
“Nếu không có chứng cứ thì tôi đi nhé.” Nói xong, Hoa Bất Trảm xoay người rời đi.
Cảnh Y Nhân bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn bóng hình anh ta xa dần, hận không thể đá vào mông anh ta một cái. Nhưng cô biết, với khả năng của người đàn ông này, dù cô ra tay thật thì anh ta cũng dễ dàng tránh được, chưa biết chừng người ngã lại là cô ấy chứ. Hoa Bất Trảm mới đi tới cửa, đúng lúc chạm mặt Lục Minh đi vào.
“...”8Anh ta đột nhiên ngẩn ra, hai chân tựa như bị đóng đinh tại chỗ, bình tĩnh đứng im không nhúc nhích. Lục Minh bước vào, cũng nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục màu trắng với vẻ ngoài cực kỳ xuất chúng đó. Anh hờ hững liếc một cái rồi lập tức quay đi, bước nhanh về phía Cảnh Y Nhân. “...” Hoa Bất Trảm một mực đứng ở nơi đây. Trong nháy mắt nhìn thấy Lục Minh, anh ta ngây ngẩn cả người, hơi thở không ổn định, đôi mắt lóe lên ý lạnh thấu xương và nỗi oán hận tột cùng, nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống Lục Minh ngay lập tức. Giọng nói lạnh lùng của Lục Minh vang lên sau lưng Hoa Bất Trảm: “Sao lại thế này? Sao vợ của tôi có thể trộm đồ được?” “...” Cả cục cảnh sát không ai dám hé răng8nửa lời.
Người đội trưởng đánh liều cẩn thận nhắc nhở: “Thưa ngài Lục, nhưng trong túi cổ Lục quả thật có món đồ thuộc về siêu thị.”
“Camera đâu? Có quay được cảnh cô ấy lấy trộm không?” “Không có.” Đội trưởng đội cảnh sát lắc đầu.
“Không có chứng cứ mà các anh dám nói vợ tôi trộm đồ!” Lục Minh tức giận, chỉ hận không thể xới tung cục cảnh sát này lên.
Anh đau lòng ôm Cảnh Y Nhân vào trong lòng.
“Chúng tôi cũng nghi ngờ có người hãm hại cô Lục, nhưng chúng tôi đã lấy lời khai của nghi phạm duy nhất rồi, hơn nữa cũng đã chứng minh được anh ta trong sạch.” Nói xong, đội trưởng đội cảnh sát liếc nhìn bóng lưng Hoa Bất Trảm ở phía cửa. Lục Minh nhìn theo ánh mắt của người đội trưởng.
Hóa ra là người mà anh vừa gặp lúc đi vào.
Hoa Bất2Trảm chậm rãi xoay người lại, nhìn Lục Minh với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Ngài Lục, vì vợ anh mà tôi vô duyên vô cớ trở thành nghi phạm, tôi còn chưa nổi giận đây, phía cảnh sát cũng chỉ làm theo quy định thôi, có phải vì cha anh là tổng thống nên anh có quyền lên mặt như thế không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.