Cảnh Đức Chính đứng bật dậy, đùi huých phải bàn nên bị mất thăng bằng, loạng choạng lùi hai bước, ngửa người ngã lên ghế dựa đằng sau, chiếc ghế theo quán tính cũng ngửa ra, “cọt kẹt” hai tiếng rồi đổ kềnh, khiến ông ta
ngã chổng vó. “..” Một loạt động tác xảy ra chỉ trong gần ba giây đồng hồ, trên đầu mọi người trong phòng đều có đàn quạ đen bay qua.
Hồi lâu sau, Thu Bách Hợp mới định thần lại, nhanh chóng đứng dậy: “Đức Chính, ông làm sao thế? Không sao chứ?”
Thu Bách Hợp lúc này mới chạy đến dìu ông ta dậy. “...” Cảnh Đức Chính xấu hổ dạng hai chân trên ghế thành chữ bát, bất đắc dĩ đứng lên khỏi mặt đất.
Ông ta khép hai chân lại, chống tay lên phần thắt lưng giá cả, xấu hổ cười với Lục Minh. “Lục tổng, thật ngại quá, ngài cứ ăn tiếp đi, tôi về phòng... rồi... sẽ...”
Thu Bách Hợp mang theo vẻ ngỡ ngàng: “Sao tự dưng ông lại ngã vậy?” Bà khó hiểu đỡ Cảnh Đức Chính về phòng.
Trên bàn ăn chỉ còn Lục Minh, Cảnh Y Nhân và Cảnh Hi.
Ba người im lặng ăn cơm. Có lẽ do không khí ảm đạm quá, Cảnh Hi đột nhiên nhắc tới buổi biểu diễn cuối tháng của cậu, dặn Cảnh Y Nhân nhất định phải đến xem.
Cảnh Y Nhân còn chưa kịp nói “Được“.
“Cô ấy không rảnh.” Lục Minh đã lạnh lùng xen vào.
“...” Nghe vậy, Cảnh Hi có chút xấu hổ.
Cảnh Y Nhân chớp chớp đôi mắt long lanh ngỡ ngàng nhìn Lục Minh. “Cậu, tại sao cuối tháng lại không rảnh?” Cô đâu phải đi học. Hơn nữa, lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849329/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.