Chương trước
Chương sau
Cảnh Đức Chính không dám nhắc đến chuyện công việc, trong lúc nhạy cảm này, ông ta không dám hi vọng xa vời rằng Lục Minh sẽ cho ông ta mối làm ăn nào ngon nghẻ, chỉ hỏi loanh quanh mấy chuyện như gần đây Cảnh
Y Nhân có gây phiền phức cho anh hay không, hoặc là hỏi bọn họ khi nào sinh con. Nhưng Lục Minh có vẻ không muốn nói chuyện với ông ta, Cảnh Đức Chính liền nhảy sang đề tài khác. Thấy đã sắp đến trưa, Cảnh Đức Chính cũng không ngốc, ông ta biết rõ muốn Lục Minh ở lại ăn cơm còn khó hơn lên trời, nên ông ta nói thẳng với Cảnh Y Nhân.
“Y Nhân, đã lâu rồi con không về nhà, bữa cơm hôm nay dì Bách Hợp của con tự tay nấu hết đấy, con nể tình dì một chút nhé!” “..” Chẳng phải Cảnh Y Nhân đã lâu không về, mà căn bản đây là lần đầu tiên cô đến nhà Cảnh Đức Chính, Nhưng vừa nhắc tới Thu Bách Hợp, cô lại mềm lòng. Cô luôn đặc biệt có ấn tượng tốt với Thu Bách Hợp, hơn nữa mỗi động tác, dáng vẻ, lời nói của bà rất giống mẹ ruột cô.
Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, Cảnh Y Nhân gật đầu đồng ý.
Lục Minh tất nhiên cũng ở lại cùng cô. Lúc ăn cơm, Cảnh Hi từ trên tầng chuẩn bị xuống nhà. Băng gạc trên đầu cậu đã được tháo ra, nhưng sau gáy vẫn dán một miếng băng khử trùng. Mặc bộ đồ ngủ lười nhác lên người, cậu ung dung bước từng bước đi xuống.
Cảnh Hi không biết Cảnh Y Nhân đến đây, trong nháy mắt nhìn thấy cô, bước chân cậu chợt khựng lại vì kinh ngạc, sau đó lập tức xoay người chạy lên phòng, miệng lớn tiếng oán giận: “Mẹ, trong nhà có khách mà sao mẹ chẳng báo trước vậy?”
Cảnh Hi trở lại phòng, nhanh chóng thay quần áo, chỉnh sửa lại đầu tóc trước gương, bôi chút lotion mà nam giới ưa dùng với kem dưỡng da lên mặt.
Mặc dù ở nhà chẳng bao giờ để ý đến cách ăn mặc, Cảnh Hi vẫn đẹp trai bức người, nhưng bây giờ Cảnh Y Nhân đến đây, không hiểu sao cậu lại chú tâm đến vẻ ngoài của mình.
Nhìn dáng vẻ vô cùng đẹp trai trong gương, cậu mới vừa lòng đi ra khỏi phòng. Thu Bách Hợp bê một bát canh từ phòng bếp đi ra thì đúng lúc nhìn thấy con trai đang xuống dưới nhà.
“Chị của con về nhà chứ có phải người ngoài đâu, con khẩn trương làm gì?” Nói xong, Thu Bách Hợp đặt bát canh xuống.
“...” Cảnh Hi hơi đỏ mặt.
Khẩn trương?
Chẳng ngờ những lời này Lục Minh nghe được lại cực kỳ chối tai, sắc mặt anh trầm xuống. Cả gia đình ngồi bên bàn ăn cơm, rõ ràng Cảnh Đức Chính mới là trưởng bối, nhưng người ngồi ở vị trí chủ nhà lại là Lục Minh. Thu Bách Hợp luôn gắp đồ ăn cho Cảnh Y Nhân, Cảnh Đức Chính cũng muốn gắp đồ ăn cho Lục Minh để lấy lòng nhưng không dám Ông ta liền phân phó: “Y Nhân, đừng chỉ lo ăn mãi thể, gắp thức ăn cho Lục Minh đi.”
“...” Đồ ăn Thu Bách Hợp nấu rất ngon, Cảnh Y Nhân chỉ chuyên tâm gắp món mình thích ăn, mặc kệ Cảnh Đức Chính, càng không nhìn thấy vẻ chờ mong của Lục Minh.
Cô lười biếng nói: “Anh ấy muốn ăn sẽ tự gắp mà.”
“..” Cảnh Y Nhân vừa dứt lời, không biết có ai đá cô một cái ở dưới gầm bàn. Cú đá này khiến cô hơi đau một chút. Cảnh Y Nhân dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn Cảnh Hi và Cảnh Đức Chính phía đối diện.
Cảnh Hi sẽ không tự dưng đá cô, nhất định là Cảnh Đức Chính rồi.
“...” Cô thầm hừ lạnh, theo bản năng hung hăng đá trả Cảnh Đức Chính một cước.
Cảnh Y Nhân không nhìn thấy dưới gầm bàn, chỉ biết đá mạnh về phía ông ta, còn đá vào đâu thì cô cũng không biết.
Sau đó Cảnh Đức Chính “Á” một tiếng, thét chói tai như mổ lợn. Ông ta thất thố đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, tay che hạ bộ phía dưới. “...” Thấy vậy, Cảnh Y Nhân có chút xấu hổ.
Cảnh Đức Chính đứng bật dậy quá nhanh, đùi huých phải bàn rung lên, “loảng xoảng” một tiếng, bát đũa trên bàn cũng rung lên theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.