Chương trước
Chương sau
Hôm nay anh cố tình cử La Mỹ Mỹ đi gặp Lưu tổng. Dựa vào sự háo sắc của Lưu tổng và sự tham lam của La Mỹ Mỹ, xảy ra chuyện như vậy cũng nằm trong dự liệu.
Tiện nghi trên thế gian này nào có dễ chiếm như vậy.
Sau đó Lục Minh nói: “Lần sau nếu em nhìn thấy người phụ nữ nào có ý đồ bất chính với tôi thì em cũng có thể đánh bọn họ.”
“...” Cảnh Y Nhân hừ lạnh một tiếng, đi vào phòng: “Cậu muốn có ý đồ bất chính với người khác thì em có thể đánh cậu không?”
Lục Minh bước vào phòng theo, kéo cô xoay người một cái thật nhanh, ép cô vào cửa, “rầm” một tiếng, cửa đồng thời đóng lại. “Tôi chỉ có ý đồ bất chính với em thôi!” Cơ thể Lục Minh gần như kể sát lên người cô. Hơi thở ấm áp chả bên tai cô.
Cảnh Y Nhấn chợt nghĩ đến lời Lý Lộ nói với cô.
Cô căng thẳng mở miệng hỏi: “Cậu, có phải cậu không được không? Lần nào cũng làm một nửa là dừng lại.” “...” Lục Minh điên tiết. Chẳng phải anh nuối tiếc cô, muốn lần đầu tiên đẹp đẽ của bọn họ làm vào đúng sinh nhật cô sao. Thế mà lại bị coi là không được, người đàn ông nào có thể chịu đựng sự sỉ nhục như vậy chứ. Phải chăng anh nên thực chiến chứng minh một chút, rốt cuộc anh có được hay không?
Anh thấp giọng trách cứ: “Ai dạy em những thứ này?”
Cảnh Y Nhân dựa vào cửa, mờ mịt nhìn Lục Minh.
“Lý Lộ nói. Cô ấy nói nửa người dưới của đàn ông suy nghĩ như động vật, đột nhiên dừng lại chính là không được.”
Lục Minh cúi đầu cắn vành tai nhỏ của cô: “Có được hay không chờ đến ngày sinh nhật của em là biết ngay. Tôi sẽ khiến em kêu gào cả đêm.”
“...” Sắc mặt Cảnh Y Nhân đỏ bừng.
Lục Minh kéo cô vào trong ngực, che lấp đôi môi của cô. Mỗi ngày mỗi đêm anh nhìn mơ giải khát, đến đó rồi ngừng, thậm chí có lúc thấy cô vô cùng tập trung, nghĩ cách làm cho cô thỏa mãn, nhưng anh vẫn cứng như sắt chịu đựng, chỉ vì muốn cho cô một sinh nhật khó quên, lại bị coi là không được.
Lục Minh cắn mạnh vào môi có một cái, coi như là trừng phạt, đau đến mức Cảnh Y Nhân khẽ kêu một tiếng, lưới anh thuận thế tiến vào trong miệng nhỏ của cô, lướt qua mỗi tấc da thịt mềm mại của cô...
Sáng sớm, Lục Minh tự mình lái xe đưa Cảnh Y Nhân đến trường. Ở học viện sang chảnh này, hễ nghỉ học 2 tháng thì khi quay lại trường nhất định phải kiểm tra sức khỏe. Đây là trách nhiệm của nhà trường đối với học viên, để tránh có bất kì loại bệnh nào bị lây truyền, Cảnh Y Nhân đã quay lại đi học được mấy ngày, việc kiểm tra sức khỏe của cô coi như đã trì hoãn đủ lâu rồi.
Cảnh Y Nhân tiến vào phòng y tế của trường học. Hôm nay nhân viên trực phòng y tế là một bác sĩ nam. Lục Minh đi cùng Cảnh Y Nhân, nhìn cố kiểm tra từng bộ phận một.
Bác sĩ vốn đang bình tĩnh, lúc kiểm tra cho Cảnh Y Nhân, thỉnh thoảng lại nhìn Lục Minh một lần. Phong độ bất phàm của anh khiến tất cả đàn ông đều bị lu mờ, ngay cả đàn ông cũng phải ước ao ngoại hình và khí chất của anh, khó tránh khỏi chiêm ngưỡng thêm vài lần. Chỉ là theo lý thuyết thì vị tổng giám đốc của tập đoàn Lục thị- Lục Minh này, chẳng phải là bận đến không thở nổi hay sao, còn rảnh rỗi đưa vợ đi kiểm tra sức khỏe nữa chứ, giống như đưa con đi kiểm tra sức khỏe, chỉ lo có chuyện gì không thể yên lòng vậy. Cũng may chỉ là kiểm tra đơn giản, kiểm tra lượng hô hấp, trọng lượng cơ thể, bác sĩ dùng ống nghe nghe tiếng hít thở của lá phổi ở sống lưng có một chút, sau đó thử máu ở ngón tay, kiểm tra khoang miệng.
Đến lúc gần xong, bác sĩ dẫn Cảnh Y Nhân đến trước giường bệnh ở phòng trong.
Anh ta nhẹ vung tay kéo mành che, ngăn cách Lục Minh ở ngoài.
Bác sĩ khách khí nhắc nhở: “Ngài Lục chờ một chút, 5 phút là xong.”
Lục Minh đứng khoảng 3 phút ngoài mành che thì nghe bên trong truyền đến một tiếng “Á!”, Cảnh Y Nhân khẽ kêu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.