Lục Minh ở trong xe, nhìn qua gương chiếu hậu ngoài cửa sổ có chút thất thần. Anh xuống xe, đi về phía Cảnh Y Nhân.
Đến gần anh mới nhìn được trên bàn cô có gì, cạnh tay còn có một cái bút máy và bút bi, chắc là cô không quen dùng nên mới chọn bút lông. Cảnh Y Nhân nghe thấy tiếng ma sát của bước chân, theo phản xạ ngước mắt lên liền thấy người tới là Lục Minh, cô nở nụ cười với anh: “Cậu, cậu đã về rồi!”
“Đang làm gì đấy?” Lục Minh hỏi bằng giọng điệu dịu dàng, đi tới phía trước cô rồi dừng lại. “...” Cảnh Y Nhân vội buông bút xuống, vòng hai tay che bản kiểm điểm trước mặt. Cánh tay cô không dám tì lên giấy, sợ dính mực nước vào, mắt mở to đề phòng nhìn Lục Minh. “Không có gì, viết thư chơi thôi.”
Cô nào dám kể chuyện bị giáo sư phạt cho Lục Minh, mặt mũi cô sẽ bị quăng ra ngoài vũ trụ mất.
Lục Minh cười nhẹ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
“Ngày mai có phải đi học không?” “Có một tiết thôi ạ, mai phải kiểm tra sức khỏe.” Nghe đến kiểm tra sức khỏe, Lục Minh vô thức nhíu mày. Nghĩ đến việc kiểm tra sức khỏe có thể bắt cô cởi áo, cởi quần...
| Ngày mai tôi đưa em đi. Đừng viết nữa, vào ăn cơm đi.” Nói xong Lục Minh quay người.
“...” Cảnh Y Nhân như nghĩ đến điều gì, liền duỗi tay nhỏ ra kéo góc áo Lục Minh.
Bước chân anh dừng lại, theo bản năng quay đầu: “Sao thế?”
“Cậu à, em có chuyện muốn nói với cậu, nhưng mà...” Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849297/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.