Ai mà không biết nhà họ Lục giàu có, vợ của anh sao có thể đi ăn cướp được, chỉ là đã bị báo lên cảnh sát thì bọn họ phải giải quyết theo việc công thối. 4 - Lục Minh đánh mắt sang Cảnh Y Nhân: “Em có làm vậy không?”
Cảnh Y Nhân ngoan ngoãn như em bé gật đầu. Thấy thế, hai viên cảnh sát yên lòng, cũng may cổ Cảnh thành thật.
Rồi Cảnh Y Nhân lại nói: “Lúc ở trường là em tự vệ, bọn họ muốn đánh em nên em mới đẩy bọn họ. Còn trong thang máy là do người kia muốn cướp của em trước, em cũng chỉ tự vệ nên mới đánh hắn ta một trận thôi, sau đó hắn ta tự mình rút tiền ra nhét cho em, chuyện đó không liên quan gì tới em cả.”
Nói rồi Cảnh Y Nhân kéo túi xách của mình trên ghế sa lông tới, mở ra, đổ hết tất cả mọi thứ trong túi lên bàn, toàn bộ số đó là những cọc tiền mặt.
“Người kia nhét cho em!”
Nghe vậy, Lục Minh lạnh mặt, nói với cảnh sát: “Chuyện như vậy các anh biết phải giải quyết thế nào rồi chứ?”
“...”Hai viên cảnh sát giật giật khóe miệng, chớp mắt một cách khó khăn.
Lần này, nguyên cáo lại trở thành bị cáo, bị cáo lại trở thành nguyên cáo rồi? Thử tưởng tượng tới cảnh, ở trong thang máy, một người đàn ông cầm dao muốn cướp đồ của một cô gái nhỏ bé, kết quả lại bị cô gái đánh cho một trận tơi bời, người đàn ông không chịu nổi, quỳ xuống xin tha, cố gắng nhét tiền cho cô gái. Thấy hai viên cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849278/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.