Buổi chiều Cảnh Y Nhân không có tiết học, cô không vội về nhà mà đi một vòng quanh trường để làm quen với môi trường mới. Lưu Hiểu Đông đi theo sau cô, thỉnh thoảng trên đường còn gặp người biết cô, chào hỏi cô, cô không quen đối phương nên chỉ ừ một tiếng, xem như là đã trả lời lại.
Khi đi qua sân vận động cô thấy mấy nam sinh đang chơi bóng rổ.
Trò vận động này Cảnh Y Nhân đã từng nhìn thấy trên ti vi, cô cũng biết đó là bóng rổ, còn có bóng đá cũng từa tựa trò xúc cúc” ngày xưa cô chơi.
(*) Xúc cúc, tháp cúc, đạp cúc hoặc túc cúc... là một loại hình đá bóng xuất hiện từ thời cổ đại ở Trung Quốc. Chỉ là, một bên thì dùng tay, một bên thì dùng chân. Các nam sinh đang chơi bóng rổ phát hiện có người đẹp nhìn mình, liền bắt đầu bày ra các tư thế bảnh bao. Cảnh Y Nhân cũng hiểu sơ sơ nên nhìn vài phút rồi rời đi. Sau đó lại gặp phải một cô gái hình như quen biết Cảnh Y Nhân, lôi kéo Cảnh Y Nhân nói lan man một tràng, thậm chí còn muốn cùng cô đi mua sắm nữa.
Vừa hay, nơi mà cô gái đó muốn đến rất gần công ty của Lục Minh, Cảnh Y Nhân cũng không từ chối nữa.
Đến gần Lục thị, Cảnh Y Nhân để Lưu Hiểu Đông về công ty.
Chờ khi nào Lục Minh tan làm sẽ đón Cảnh Y Nhân rồi cùng nhau về nhà.
Lúc bọn họ về đến nhà đã là năm giờ chiều, ánh mặt trời còn chưa xuống núi rọi thẳng vào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849277/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.