Phó Minh Tuấn đã ngồi đây chừng nửa tiếng, khóe miệng thỉnh thoảng còn giật giật, không nhịn được cười. “Hồ bơi đang yên đang lành lại bị cậu biến thành hồ sen, cậu cũng tài thật đấy! Tôi còn bảo hôm nay cậu hẹn gặp tôi ở nhà chắc là có đồ chơi gì mới mẻ, cậu thật đúng là kỳ lạ.”
“Câu này cậu đã nói mười lần rồi.” Lục Minh lạnh lùng đáp lại anh ta một câu. “Tôi tìm cậu đến đây không phải để tán gẫu về “ao cá” đâu.”
“...” Phó Minh Tuấn nghẹn cười. Dĩ nhiên anh ta biết hôm nay Lục Minh bảo anh ta đến để làm gì.
Nhưng Phó Minh Tuấn cố tình giống như đang câu như vậy, mãi không thấy đề cập đến chuyện chính.
Cái hồ bơi lát đá xa hoa hiện đại trước mặt này lại được dùng để trồng hoa sen và nuôi cá chép, cách kết hợp ấy quả thực khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng cảnh sắc trước mặt lại rất tuyệt, cân đối và hài hòa, không đến mức khó chấp nhận. Phó Minh Tuấn nhịn cười, tay cầm cần câu cá nhưng lại không buồn câu mà chọc chọc cần câu của Lục Minh: “Lúc nào thì cậu định ly hôn thế?”
“...” Lục Minh không để ý đến anh ta. “Sao tin tức truyền thông sáng nay không làm ẩm nhà cậu lên thế?” “Đã ầm xong rồi.”
“...” Phó Minh Tuấn cười nhẹ một tiếng: “Cảnh Y Nhân ra tay cũng thật tàn nhẫn. Đúng là chỉ có cô ta mới đi làm mấy chuyện thô tục thấp kém như thế.”
“...” Nghe vậy, Lục Minh sầm mặt lại, không hề đáp lại tiếng nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-boss-la-cong-chua/849222/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.