Chương trước
Chương sau
Cô vừa định bước về phía giường thì người cậu vốn đang vô cảm kia bỗng dưng đứng dậy khỏi sô pha,
đằng đằng sát khí mà đi thẳng về phía cô. cảnh Y Nhân sợ giật nảy mình, nghĩ tới vừa rồi hình như cô lại khiến cả nhà loạn hết cả lên, hôm qua còn đá hỏng cái kính Tây, vẫn chưa thấy cậu nhắc tới, lẽ nào cậu định tính sổ với cô bây giờ à?
Cảnh Y Nhân vừa mới nghĩ đến đây thì đột nhiên bị ôm lên rồi thả xuống giường.
“...” Cảnh Y Nhân chưa bao giờ bị đàn ông ôm như thế!
Cánh tay mạnh mẽ và cứng cáp của “cậu” lại ôm cổ kiểu công chúa một cách dễ dàng đến thể khiến cô hơi ngại ngùng. Lục Minh nhìn dáng vẻ e thẹn của cô thì ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường đã được thay mới sạch sẽ.
Cảnh Y Nhân nằm trên giường, cậu vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn cô chằm chằm, hình như không định đi đâu cả.
Bầu không khí như vậy làm cô cảm thấy kỳ lạ và lúng túng, không biết phải nói với cậu điều gì. Cô luôn cảm thấy ánh mắt cậu nhìn cô hôm nay không giống hôm qua cho lắm. Để làm dịu bầu không khí, Cảnh Y Nhân suy nghĩ rồi mở miệng nói: “Cậu... cậu ơi, cái kính Tây hôm qua...” “Đây là ti vi.” Vừa dứt lời thì di động của Lục Minh hơi rung lên, anh cầm lấy di động đọc tin nhắn rồi lại tiếp tục nói: “15 vạn.” “...” 15 vạn? Tức là muốn cô bồi thường sao? Nhưng bây giờ, đến một hào cô cũng không có! Cảnh Y Nhân lại càng xấu hổ, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tức rồi. Cô đường đường là công chúa của một nước mà lại rơi vào cảnh bị người ta đòi nợ!
Cảnh Y Nhân len lén nuốt một ngụm nước miếng, chỉ dám nhìn sang chỗ khác mà nói rất hùng hồn: “Cháu không có tiền!”
Nghe vậy, Lục Minh dời mắt khỏi di động, ngước mắt lên chăm chú nhìn cô, ánh mắt vốn bình thản giờ lại đầy thâm ý..
Dường như, cô thực sự đã biến thành một người hoàn toàn khác! Cách nói năng hay giọng điệu của cô không giống giả vờ, có vẻ như cô thật sự xấu hổ vì không có tiền nên mới cố ý chơi trò cùn như thế.
Lục Minh vốn không có ý bắt cô phải bồi thường, chỉ là muốn nhắc nhở cô đừng nhân lúc anh không ở đây mà phá phách, khiến cả nhà náo loạn, gà bay chó sủa nữa!
Nếu là Cảnh Y Nhân trước đây thì nhất định sẽ kiêu ngạo nói: “Một cái ti vi tồi tàn thì đáng gì, tôi là vợ của anh, tiêu tiền của anh, dùng đồ của anh không phải là chuyện đương nhiên sao!” “...” Một hồi lâu sau, thấy Lục Minh vẫn không nói gì mà chỉ nhìn cô, Cảnh Y Nhân gần như không nhịn được nữa, cô giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Nhìn gì mà nhìn chứ? Cháu biết, cộng cả ngày hôm trước nữa là 170 vạn! Cậu sợ cháu không trả nổi sao? Cháu là công chúa của một nước, thứ cháu có nhiều nhất là tiền. Đợi cháu về được đất nước của mình là cháu sẽ trả cho cậu ngay.”
“...” Ánh mắt Lục Minh lại trở nên thâm thúy hơn, anh không nói gì. Lại phát bệnh sao? Lục Minh bảo nhà bếp đun nước đường để cô nghỉ ngơi rồi anh đến công ty luôn.
Hôm nay thì Cảnh Y Nhân chỉ gây ầm ĩ buổi sáng, còn lại thì đều trôi qua rất bình yên.
Cô lại tới vườn hoa để luyện khí, luyện nội lực! Tuy cậu trước đây không bao giờ để mắt tới công phu của cô, chỉ coi đó là hạng công phu mèo cào, nhưng ở đây thì cô tuyệt đối không thể khiến mình thành một kẻ vô dụng được.
Cái gì nên luyện thì cô sẽ không bao giờ lơ là.
Nơi Cảnh Y Nhân luyện công lại khá gần với “hồ nước” mà hôm qua cô đã nhìn thấy, cô luyện một lúc rồi đi dạo quanh “hồ nước” một vòng.
Để tránh cô lại gây thêm náo loạn, dù cảnh Y Nhân đi đâu hay làm gì cũng luôn có người theo sát.
Thấy hồ nước là lạ nên cô buột miệng hỏi luôn cô giúp việc đang đi theo mình: “Sao hồ nước này lại không có cá thế?”
“...” Nghe vậy, người giúp việc vừa đau đớn vừa khó xử trả lời: “Cô Cảnh, đây là hồ bơi mà, làm sao có cá được
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.