Chương trước
Chương sau
Nhưng sao lại không cảm thấy đau nhỉ?
“ Nhưng cảm giác có một dòng chất lỏng ấm nóng như con rắn đang trườn trên đùi khiến đôi chân nhỏ bé hơi run lên.
“Cậu ơi, có phải cháu sắp chết rồi không?” Lục Minh đỡ cô nằm xuống giường để kiểm tra, trên đùi chảy ra không ít máu, nhưng lại không tìm thấy vết thương nào cả. Anh gấp gáp đến mức lao ra khỏi phòng, hét vọng xuống dưới lầu.
“Bác Ngô! Gọi điện thoại cho bác sĩ Lý!”
Nghe tiếng hát của ngài Lục, quản gia Ngô không dám chậm trễ, lập tức gọi điện thoại. Chỉ một lúc sau, Lý Nhu đã vội vàng chạy đến nơi.
Lục Minh đưa bàn tay dính đầy máu của mình ra trước mặt Lý Nhu: “Cô ấy đang chảy rất nhiều máu, là chỗ bị thương ngày hôm qua!”
Con người bác sĩ Lý Nhu co rút lại, rồi lập tức lao vào phòng. Hôm qua lúc kiểm tra không phát hiện có vết thương nào mà, sao lại chảy máu được? Lý Nhu vừa nhìn thấy ga giường dính đầy máu thì sợ hết hồn, nhưng sau khi kiểm tra mới hiểu ra chuyện gì.
Lục Minh đứng cạnh hơi sốt ruột hỏi: “Cô ấy bị làm sao?”
Lý Nhu thản nhiên hỏi cảnh Y Nhân: “Cô Cảnh, “dì cả” tới mà cô cũng không biết sao?” “...” Nghe vậy, Lục Minh đột nhiên có cảm giác bị sét đánh khét lẹt, anh máy móc cúi xuống nhìn máu của “dì cả” đang dính đầy tay mình. Ngay cả bác sĩ Lý Nhu cũng quay đầu lại nhìn bàn tay đầy máu “dì cả” của Lục tổng. Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì ngày mai nhất định sẽ lên trang nhất mất! Lục Minh, Lục đại tổng tài, thái tử gia của thành phố S, bởi vì “dì cả” của vợ đến mà căng thẳng tới mức tự tay làm băng vệ sinh cho vợ, khiển tay dính một đống máu “dì cả“. Thậm chí còn gọi cả bác sĩ tới điều trị “dì cả” nữa. Lý Nhu đột nhiên cảm thấy cái loại tiền kỳ lạ này cũng thật dễ kiếm, đi một chuyến là cô đã có tiền rồi.
Lục Minh đen mặt trừng Lý Nhu một cái, bác sĩ Lý Nhu giật mình sợ hãi lập tức quay đầu đi, không dám nhìn nữa.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng Lục tống của bọn họ xoay người bước vào nhà vệ sinh. “...” Cảnh Y Nhân không hiểu câu hỏi của Lý Nhu, chỉ biết ảo não nhìn bác sĩ.
“Làm sao em biết là dì cả đến thăm chứ?” Cô đâu phải là chủ nhân thật sự của thân thể này, cô làm sao mà biết gì cả là ai? Mà chuyện gì cả đến thì có liên quan gì tới việc cô bị chảy máu chứ?
“Nếu đã đến rồi thì cứ bảo dì cả lên đây là được mà.” “...” Lý Nhu thực sự chỉ muốn hộc máu, chán chẳng buồn giải thích thêm nữa.
Cô quay lại bảo với quản gia Ngô đang đứng sau lưng: “Bảo người giúp việc đun nước gừng pha đường đỏ cho cô ấy uống là được.” “...” Lục Minh ở trong nhà vệ sinh đương nhiên nghe rõ đoạn đối thoại giữa Cảnh Y Nhân và Lý Nhu. Anh cầm lấy một gói băng vệ sinh trong ngăn chứa đồ của nhà vệ sinh rồi đi ra, ném cho Cảnh Y Nhân đang ngồi trên giường.
“Đi thay đi!”
“...” Thay? Thay cái gì?
Cảnh Y Nhân nhìn chữ ở trên bao bì, mãi cũng không nhìn ra nguyên do. Siêu thẩm! Siêu thoáng! Siêu mềm mại! Cái gì cũng siêu! Không thấy nói dùng để làm gì cả!
Cảnh Y Nhân lại hỏi bác sĩ Lý Nhu một câu: “Vậy là em bị làm sao thế?” Lý Nhu lắc đầu: “Không sao cả đâu, chỉ là đến kỳ sinh lý bình thường thôi.” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân mới thấy yên tâm. “Vậy chừng nào sẽ ổn?” “Khoảng từ bốn ngày cho đến một tuần.” “...” Ít nhất là bốn ngày?
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân tức đầy bụng, vừa mới nói là không sao cơ mà! Giờ lại thông báo cho cô biết là cô còn phải chảy máu như vậy tới bốn ngày!
Cô hếch cằm lên, trách mắng Lý Nhu: “Chẳng lẽ chị không định bằng bó cho em sao? Để chảy máu suốt bốn ngày thì em chết rồi còn gì?”
“...” Băng bó?
Bác sĩ Lý Nhu lần đầu tiên nghe thấy loại chuyện mới mẻ đến thế. “Dì cả” đến còn phải bằng bó sao? Lý Nhu thật sự muốn cười nhưng lại không dám cười ra tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.