Chương trước
Chương sau
“Này, để cho nó công bằng, ngươi có muốn quyết định tất cả chỉ bằng một nắm đấm không?”

Trong lúc Lưu Tuần đang còn vừa đau điếng ôm cái mặt bị đánh tẹt lại, vừa buột miệng chửi thề thì bỗng dưng Kim Hậu nói ra một câu này khiến cho gã nhất thời cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Thằng nhóc này không phải đầu óc có vấn đề rồi đấy chứ? Bỏ đi cả lợi thế có vũ khí để đi đấu quyền với mình? Thế này chẳng phải là bỗng dưng tìm chết sao?”Lưu Tuần thầm mừng trộm ở trong lòng nghĩ.

Môn công pháp mà Lưu Tuần tu luyện như gã đã nói là “Cưỡng Cường Song Thủ Quyết”, nguyên lý của nó là có thể làm cho người tu luyện nó cưỡng ép vận chuyển đấu khí dồn vào hai cánh tay để cường hóa tăng sức mạnh lên gấp nhiều lần bình thường. Ấy vậy mà bây giờ Kim Hậu lại muốn đi đấu quyền với Lưu Tuần thì chẳng phải tình huống lại chuyển biến thành quá lời lãi cho gã sao?

Tất nhiên nếu là người có đầu óc sáng suốt, lý trí bình ổn thì họ chắc chắn sẽ nghi ngờ trước lời đề nghị đầy khả nghi này của Kim Hậu. Tuy nhiên với Lưu Tuần thì lại là chuyện khác, hắn thật sự không tin Kim Hậu có thể làm được cái gì nếu không dùng kiếm. Không những thế, từ đầu tới giờ gã còn bị Kim Hậu chọc tới tức tới nỗi sùi hết cả bọt mép, thế nên lý trí và sự kiên nhẫn của gã đã đâu có còn. Tới Lưu Tuân còn bị Kim Hậu đả kích tới nỗi phải nhảy cẫng cả lên, huống hồ là Lưu Tuần.

Để ý thấy Lưu Tuần đứng im lặng không nói cái gì, Kim Hậu tất nhiên biết là gã đang cảm thấy cực kỳ bất ngờ và rất là khó hiểu. Cho nên hắn mới bèn tỏ ra như là không còn cách nào khác. Một bên hắn vừa giơ tay định rút Hắc Long kiếm, một bên thì lại vừa lắc đầu khẽ thở dài nói:

“Nếu như ngươi không muốn thì thôi, ta đành phải lấy kiếm chém ngươi vậy.. haìz…”

“Ấy! Ấy! Muốn, muốn chứ. Chú em thích đấu quyền thì ta cùng đấu nào.” Thấy Kim Hậu lại muốn cầm thanh kiếm, Lưu Tuần liền vội vã xua tay rối rít ngăn hắn lại nói. Gã làm sao mà có thể bỏ qua cơ hội nghiền nát Kim Hậu dễ dàng như vậy. Nếu phải dùng đao kiếm thì Lưu Tuần tự nhận không thể so đo được với Kim Hậu, cái chiêu kiếm quỷ dị mà hắn vừa thể hiện ra ban nãy cũng chính là minh chứng để cho gã hiểu được điều này.

Mà cũng tại thời điểm diễn ra cái màn nói chuyện kỳ quái giữa hai người, Ngọc Dung và Hỏa Nhi cũng đang ẩn nấp ngồi dõi theo mọi hành động của Kim Hậu trong một lùm cây ở phái sau hắn.

Sau khi thi triển xong đòn ma kỹ của mình, cô nàng ngay lập tức ngồi lên Hỏa Nhi chạy như bay tới đây để tiếp ứng cho Kim Hậu. Thế nhưng vừa đến nơi thì đã trông thấy cả đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn đang bị con Thanh Cự Mãng Xà tấn công, còn cách đó không xa là cuộc đối đầu nảy lửa với Kim Hậu và Lưu Tuần.

Thực lòng mà nói, kế hoạch của Kim Hậu mặc dù rất liều lĩnh, thế nhưng mọi chuyện hiện tại đều diễn ra theo đúng như những gì mà hắn đã sắp đặt từ đầu. Điều này làm cho Ngọc Dung cảm thấy vừa rất khâm phục Kim Hậu, vừa mở cờ vui mừng ở trong bụng. Nàng phục hắn lăn sát đất bởi vì tất cả đều gần như giống y hệt theo những gì Kim Hậu nói với nàng hôm qua, cứ như là hắn đã biết trước hết mọi việc vậy. Còn vui mừng thì tất nhiên là thấy kế hoạch đều diễn ra tốt đẹp cho nên niềm tin chiến thắng trong lòng nàng đang dần được củng cố hơn là sự tuyệt vọng hai ngày trước đó.

Trong quá trình Kim Hậu và Lưu Tuần giao đấu, Ngọc Dung cũng đã định muốn xông ra để trợ giúp cho Kim Hậu một tay bởi vì hắn đang phải chiến đấu vượt cấp với đối thủ. Cơ mà vừa chứng kiến thấy cái tốc độ khó mà có thể dùng mắt thường để nhìn theo kịp mà Kim Hậu thi triển ra, cộng thêm một loại kiếm thuật lạ lùng không tưởng tới nỗi Lưu Tuần cũng chẳng thể làm gì được hắn, nàng liền gạt bỏ ý định giúp đỡ Kim Hậu để bảo toàn lực lượng.

Dù sao thì nàng vừa mới phải dằn lòng “đau đớn” đến xót cả ruột khi dùng một viên Hồi Lực đan để phục hồi lại số ma lực cho đòn ma kỹ ban nãy, bốn viên còn lại bên trong cái bình Kim Hậu cho nàng thì… Ngọc Dung đúng là không nỡ lòng nào đem chúng ra sử dụng nữa.

“Tên này không phải là tự tin thái quá rồi lại thích thể hiện đấy chứ? Rõ ràng là công pháp của tên một mắt kia chính là cường hóa hai cánh tay, bây giờ tự dưng lại muốn đi đấu quyền là thế nào? Có lợi thế sử dụng kiếm thì sao không dùng luôn đi mà lại còn làm trò?” Ngọc Dung Ngồi xổm bên cạnh Hỏa Nhi bực mình khó chịu, thắc mắc lẩm bẩm nói.

“Chẳng lẽ hắn lại có ý đồ gì đó nữa sao?” Tuy thật không biết phải lý giải hành động này của Kim Hậu ra sao, thế nhưng Ngọc Dung cũng phần nào hiểu được Kim Hậu không phải là một người ngốc trong những chuyện nghiêm túc như thế này. Cho nên xét theo ở một khía cạnh khác, nàng cũng rất hiếu kỳ muốn xem xem rốt cuộc thì cái tên ngốc này muốn làm cái gì.

Trong lúc đứng đối thoại vài câu với Lưu Tuần thì cũng là lúc lượng đấu khí Kim Hậu dùng để chuyển biến chúng thành ám kình cũng vừa kịp hoàn thành chuyển hóa. Vì vậy mà sau khi cảm thấy đã tới thời điểm thích hợp, hắn bèn không nói dài dòng thêm cái gì nữa. Chỉ bất ngờ hơi khẽ hơi cúi người, đặt chân ra phía sau để lấy đà. Cuối cùng nương theo một tiếng nổ mạnh ở trên mặt đất khá là vang dội, cả thân hình của Kim Hậu lập tức lao về phía Lưu Tuần tựa như đạn bắn.

Ầm!

Một màn này cũng khiến cho Lưu Tuần có chút hơi bất ngờ khi thấy Kim Hậu chủ động tấn công trước. Tuy nhiên khoản thời gian nói vài câu với Kim Hậu gã cũng không phải là đứng nói xuông. Tay phải của gã lúc này cũng đã được dồn ép một lượng đấu khí khổng lồ, mắt thấy Kim Hậu đang sắp lao tới chỗ mình thì gã vẫn cứ đứng im tại chỗ rồi bầy ra tư thế đứng tấn để chờ đón Kim Hậu.

Vụt!

Kể thì dài mà diễn ra thì nhanh. Chưa đầy hai cái hơi thở, Kim Hậu đã tiếp cận sát tới trước mặt Lưu Tuần. Trong cái khoảng khắc chóng vánh này, hắn liền giơ cánh tay trái lên rồi dồn lực tung một quả đấm mạnh hết sức có thể về phía Lưu Tuần.

“Ha! Ngông cuồng thì phải chết! ”

Thấy Kim Hậu không những không biết lượng sức mình, đã thế lại còn dùng tay trái để tung đòn. Lưu Tuần chỉ nhìn hắn khinh miệt cười lạnh một tiếng rồi sẵn tiện cũng tung ra một cú đấm hừng hực đấu khí màu xám tỏa ra nhàn nhạt trên cánh tay phải để chọi lại với nắm đấm của Kim Hậu.

Thời điểm hai nắm đấm cương mãnh chạm vào với nhau, một luồng xung kích khủng bố lấy trọng tâm ở giữa hai nắm đấm mạnh mẽ lan tỏa ra xung quanh làm cho cỏ cây, đất đá văng lên mù mịt. Cũng tại trong cái thời khắc ngắn ngủi ấy, Kim Hậu liền quát lên một tiếng ở trong lòng:

“Ám Kình Quyền!!!!”

Bành!!!

Ầm!!!! Vù!!! Vù!!! Vù!!!

“Hự!”

Mặc dù Kim Hậu bật đà từ xa ra để tấn công, thế nhưng hắn thật sự cũng không thể chọi lại được với Lưu Tuần về khoản sức mạnh cơ bắp thô thiển kiểu này rồi, đã thế gã kia còn đứng tấn để tung đòn. Cho nên Lưu Tuần dễ dàng đánh cho Kim Hậu cả người bị bắn dội ngược lại ra đằng sau ngay lập tức, tựa như quả bóng xịt hơi không một điểm nương tựa nào vậy.

“Cẩn thận!!!”

Mà ở trong lùm cây đang ngồi theo dõi cuộc đấu, Ngọc Dung thấy Kim Hậu bị bại lui bay ra tới chỗ mình nên cô nàng nhất thời cũng lúng túng không biết phải làm sao, chỉ đành bật người đứng dậy và dang hai tay ra để bắt lấy hắn.

Rầm!

Cả thân thể Kim Hậu nặng nề ngã dúi mặt vào trong lòng của Ngọc Dung, bên cạnh đó, rất may Hỏa Nhi đã kịp thời lấy thân mình ngồi chắn ngang ra đằng sau để làm điểm tựa cho cả hai nên hai người không có bị ngã đau.

“Ui da!!!... Đau quá… ơ… hả?!! Cái gì mà… mềm thế nhỉ…” - Trong lúc Kim Hậu còn đang cảm thấy choáng váng đầu óc sau cú ngạnh kháng với Lưu Tuần, hắn chợt lờ mờ nhận ra bản thân vừa mới ngã vào một thứ gì đó rất chi là… sướng, có chút ấm ấm lẫn… đàn hồi.

Ngước mắt nhìn lên đánh giá tình hình, đập vào mắt Kim Hậu là gương mặt hừng hực đỏ bừng bừng như trái táo chín của Ngọc Dung, đi kèm theo đó là một loại ánh mắt như muốn lột da “kẻ đối diện” của cô nàng.

“Ấy… tôi xin lỗi… tôi không có ý…” – Kim Hậu vừa lúng túng, vừa nói năng lộn xộn – “ Mà hình như ngực của cô… lớn hơn trước rồi thì…”

Té ra là Kim Hậu đã lại một lần nữa hạ cánh lên người của Ngọc Dung, thế nhưng mà lần này hắn ngã dúi mặt vào trong giữa hai cái “khe rãnh” sâu hun hút trước… ngực của cô nàng, cho nên Kim Hậu mới cảm thấy mềm mại, ấm và… đàn hồi là như vậy.

Chát!

Tuy nhiên Kim Hậu ngay sau đó đã phải trả giá đắt cho câu nói ngốc nghếch này của mình. Còn chưa kịp nói hết câu, Kim Hậu liền bị Ngọc Dung tặng ngay cho một cái tát lật mặt kiểu “hàm chặt ở lại, răng đi nhé” tới nỗi làm hắn sái cả quai hàm, cắm cả bộ răng xuống mặt đất.

“Đồ vô liêm sỉ!!! Đồ cơ hội!!! Đồ lưu manh!!! Đồ dâm tặc, biến thái!!! Đồ... đồ…” Ngọc Dung thật đúng xấu hổ tới nỗi không biết chui vào cái lỗ nẻ nào cho vừa. Tên này không những chiếm được tiện nghi của nàng xong rồi lại còn ba hoa đánh giá nữa. Nàng thật không thể hiểu nổi rốt cuộc hắn là người như thế nào.

“Ẳng!!! Ẳng!!! Ngoàm!!!”

Thấy hai người này còn mải “tán tỉnh” với nhau mà bỏ quên đi mất đối thủ trước mắt, Hỏa Nhi bèn sủa lớn lên hai tiếng rồi cắn nhẹ một cái vào vai của Kim Hậu để nhắc hắn nguy hiểm vẫn còn đang ở phía trước.

“Mấy đứa ranh con láo toét, hôm nay ông mày sẽ cho chúng mày cảm thụ thế nào là địa ngục trần gian.. ha ha ha!!!”

Lưu Tuần đứng đằng xa nhìn thấy Ngọc Dung và Kim Hậu còn đang nằm ngã sõng soài dưới mặt đất, gã bấy giờ mới nở một nụ cười đắc ý mang theo dày đặc sát khí đầy bỉ ổi của mình từng bước tới gần hai người.

“Xin lỗi, nhưng mà kiếp này ngươi không có cơ hội nữa rồi.”

Thế nhưng để cho Lưu Tuần phải kinh hãi, đó là Kim Hậu sau khi ăn một cú đấm này của gã mà vẫn còn thản nhiên đứng dậy lấy mu bàn tay lau đi chút máu ở trên miệng cứ như là không có việc gì cả. Cái này là nhờ vào phương pháp luyện thể “địa ngục” của Bạch lão trong suốt thời gian qua đã cho hắn có được một thân hình rắn chắc và vững vàng như vậy.

“Thằng nhóc, mày… hự…cái gì thế này...?”

Cơ mà đang lúc Lưu Tuần còn đang định muốn nói thêm đột nhiên khuôn mặt còn đang định cười khinh miệt của gã bỗng biến đổi thành bất khả tư nghị. Từ trong cơ thể gã bỗng truyền đến một cơn đau dữ dội, Lưu Tuần bấy giờ mới để ý là có một luồn ám kình đang điên cuồng tàn phá nội tang, kinh mạch của gã từ bên trong.

Bành!

“Phốc!!! Hự…ựa…mình… đã… quá.. chủ..quan…”

Một âm thanh trầm thấp từ bên trong thân thể của Lưu Tuần bỗng vang lên, máu me đỏ tươi bắt đầu dồn dập ào ào trào ra be bét từ hai bên tai, mắt, mũi, miệng của gã. Thân hình đầy cơ bắp của Lưu Tuân cư nhiên cứ như vậy co quắp lại, rồi từ từ ầm ầm đổ sập xuống mặt đất và biến thành một cái xác nằm bất động.

“Thế này… thế này… là làm sao?” Ngọc Dung đứng sau Kim Hậu tận mắt chứng kiến cảnh tượng đầy dã man này cũng không thể kìm lòng được bụm miệng, sợ hãi lắp bắp than.

“Thật ra nếu như phải đấu bằng kiếm thì tôi sẽ bị tốn rất nhiều thời gian, mà nếu như không giết Lưu Tuần ngay lập tức thì sẽ rất bất lợi cho tình hình của chúng ta. Cho nên tới mới quyết định lừa tên này để sử dụng một loại vũ kỹ có thể một kích kết liễu hắn nhanh chóng. Còn bây giờ thì tôi nghĩ chúng ta nên đặt dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện rắc rối này thôi…” Mặt mày không chút biểu cảm đứng giải thích cho Ngọc Dung vài câu, Kim Hậu sau đó bèn quay ra hướng đoàn người Lang Hổ dong binh đoàn còn đang mải đánh giết với con Thanh Cự Mãng Xà mà hô lớn:

“Lưu Tuần đã chết! Tiếp theo sẽ đến phiên Lưu Tuân. Tất cả những người không liên quan hãy mau chóng đầu hàng rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không thì cứ ở lại chuẩn bị hưởng thụ cảm giác chết cũng không được, sống cũng không xong!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.