Chương trước
Chương sau
“Khè!! Khè!!!”

Rầm! Rầm!

Không thể không công nhận, cái chức đoàn trưởng của đoàn đội dong binh khét tiếng nhất Lâm Sơn trấn của Lưu Tuân cũng thật không phải là chỉ là hư danh hão huyền. Mặc dù bị bất ngờ kéo vào trận chiến với con Thanh Cự Mãng Xà, nhưng Lưu Tuân và các đoàn viên của gã sau khi lấy lại được tinh thần, ổn định lại đội hình thì giờ đây tất cả bọn chúng đã có thể đánh ngang ngửa được với con rắn nước khổng lồ kia.

“Mấy chiến sĩ thủ hộ mau xông lên đây giúp ta một tay. Cung thủ cố nhắm bắn vào mắt của con rắn cho thật chuẩn, đồng thời cũng đừng quên yểm trợ người khác."

Lưu Tuân không hổ là người có kinh nghiệm đầy mình, mặc dù bị con rắn gắt gao quấn lấy, thế nhưng gã vẫn cứ vừa có thể chiến đấu, vừa bố trí ra lệnh cho các đoàn viên đâu vào đó, đúng vị trí tốt nhất để đối chọi lại với Thanh Cự Mãng Xà.

Vù! Vù!

Xoẹt! Xoẹt!

“Grào!”

Cả người Lưu Tuân hiện giờ đang được bao bọc bởi một luồng ánh sáng màu da cam nhàn nhạt như ẩn như hiện, hai tay gã mỗi bên cầm một thanh đại đao có kích thước to gấp đôi một thanh đao bình thường. Và với hai thanh đại đao này, gã bây giờ đang thi triển ra một loại song đao đao pháp để liên tục đánh giáp lá cà với cái đầu của con Thanh Cự Mãng Xà. Bên cạnh đó, các đoàn viên trong Lang Hổ dong binh đoàn thì đang phải kìm hãm lại cái đuôi của con rắn đang liên tục vung vẩy quật vào đám người.

Rầm!

Tình thế hiện giờ giữa Lang Hổ dong binh đoàn và Thanh Cự Mãng Xà vẫn là đang ở trong thế dằng co khá là căng thẳng. Tuy nhiên hiện trạng dường như vẫn nghiêng về phía bọn người Lang Hổ Dong binh đoàn bởi vì Thanh Cự Mãng Xà vốn là thuộc loại rắn nước, mà hiện giờ nó lại điên cuồng trèo lên bờ để đánh nhau nên lợi thế dưới nước của nó cũng không có được khai thác. Còn lại đám người Lưu Tuân bởi vì có sự chỉ huy tốt và rất ăn ý nên bọn chúng đang từng bước dần dần ép con rắn này vào tròng.

Trong khi Lưu Tuân và các đoàn viên của gã còn đang tìm cách giết chết Thanh Cự Mãng Xà thì ở cách chỗ chiến đấu ấy không xa đang diễn ra một cuộc đối đầu một đấu một giữa Lưu Tuần và Kim Hậu.

Keng! Keng! Keng!

Âm thanh kim loại va chạm liên hồi dồn dập vang lên, đi kèm theo đó là những tia lửa lóe lên khi mà đao, kiếm nặng nề va chạm vào với nhau.

Vút!

Lưu Tuần lúc này đây hiện đang thi triển một loại đao pháp tuy có chút hơi chậm, thế nhưng mà từng một đường đao này của gã là từng một đợt cắt gió khiến chúng bị rẽ ra thành hai làn, cứ như là không khí bị chặt ra làm đôi vậy

Keng! Xoẻng!

Kim Hậu ở phía đối diện thì lại dựa vào tốc độ của mình thi triển ra những chiêu kiếm tựa như vũ bão để phản công lại Lưu Tuần. Mỗi cước bộ của hắn không những rất nhẹ nhàng tựa như đang vừa đi, vừa lướt trên mặt đất vậy. Đã vậy từng bước chân của hắn trông rất vững vàng và dứt khoát trong khi di chuyển. Bàn tay phải cầm kiếm thì luôn dẻo dai tung ra những đường kiếm gãy gọn và rất hiệu quả.

Keng! Keng!

Hai bên liên tục ăn miếng trả miếng bằng hàng loạt những đòn tấn công đầy hung hiểm. Lưu Tuần dùng cả hai tay cầm thanh đao bổ ngang bổ dọc hòng muốn dùng lợi thế sức mạnh để dồn ép Kim Hậu. Cơ mà trái lại, gã lại luôn bị Kim Hậu liên tục phản công ngược lại bằng những cách đánh rất là kỳ dị, chỉ thấy hắn luôn luôn thay đổi tay cầm kiếm rồi bất ngờ tung đòn vào chỗ sơ hở của Lưu Tuần khiến cho gã luôn phải thót tim đề phòng chống đỡ. Đôi khi hắn lại dồn sức lấy hai tay cầm kiếm rồi trực tiếp ngạnh kháng xem ai khỏe hơn cùng với Lưu Tuần.

Có thể thấy rất nhiều kỹ xảo luôn biến hóa một cách rất đa dạng trong phong cách chiến đấu của Kim Hậu đã tạo ra cho hắn một lợi thế cực kỳ to lớn. Nếu như nói đao pháp của Lưu Tuần là lực lượng, là bá đạo thì kiếm thuật của Kim Hậu đang thể hiện ra lại là nhanh nhẹn, chính xác, mạnh mẽ và đặc biệt là từ người hắn luôn toát ra một loại khí chất đầy chính khí trong từng thế kiếm.

Loại kiếm thuật này chính là thứ mà hắn đã miệt mài học của lão Ezio kể từ khi mới bước vào con đường tu luyện. Cũng bởi sau bao năm tập luyện nhuần nhuyễn, giờ đây cách chiến đấu của Kim Hậu cũng đã được tạo hình bằng loại kiếm thuật này một cách rất độc đáo. Cho nên Lưu Tuần hiện chỉ còn biết hoa mắt chóng mặt khi cố gắng chống mắt lên nhìn theo bóng kiếm của Kim Hậu trong lúc giao thủ.

Choeng! Keng!

Lần này Kim Hậu thừa cơ Lưu Tuần đang thu đao lại để vọt lên phía trước, hắn nhẹ nhàng di chuyển bước chân của mình xoay người một vòng. Đồng thời cũng ngay tại thời điểm xoay mình ấy, Kim Hậu lấy cả hai tay nắm chặt vào chuôi kiếm rồi dồn lực vạng cho Lưu Tuần một kích thẳng vào thanh đao mà gã đang buộc phải lấy hai tay dơ ngang lên để đón đỡ.

Rẹt! Choang!

Một đòn này làm Lưu Tuần ngay lập tức phải lùi lại hơn chục bước về phía sau.

“Tê quá!” Lưu Tuần sợ hãi thầm nghĩ. Gã cũng chẳng thể nào hiểu được cái thanh kiếm màu đen trông bé chưa được bằng nửa thanh đao của Kim Hậu tại sao lại có một sức nặng khủng khiếp tới vậy. Vừa rồi vừa mới bị nhận một cú vạng của Kim Hậu đã làm cho cả hai bàn tay hắn đều phải run lên tê dại bởi lực phản chấn truyền tới quá khủng khiếp.

“Thằng nhóc chết bầm! Rốt cục mày có phải là con người hay không vậy?” Lưu Tuần rốt cục cũng không thể kiềm chế được nỗi ức chế trong mình nên gã bỗng hướng Kim Hậu điên dại gào thét.

“Hai mắt, hai tai, hai chân, một c… khụ! Nói chung giống như ngươi mà thôi… Ấy chết, mình tại sao lại đi so bản thân với một con động vật thế nhỉ? Ài, chẳng lẽ đây gọi là tuổi già đúng là hay lú lẫn sao?”

Nghe xong câu đối đáp này của Kim Hậu, cỗ lửa giận trong lòng Lưu Tuần càng như bị xồng xộc đổ thêm can xăng vào bên trong.

“Cái gì mà động vật? Như thế chẳng phải coi ta là động vật sao? Cái gì mà người già? Cái tên nhãi ranh vắt mũi còn chưa sạch lại dám thốt ra những lời này sao?” Lưu Tuần giận dữ thầm nghĩ. Mặt mày gã lúc này đã đỏ au vì tức giận tới nỗi sùi cả bọt mép, nét mặt gã trở nên cực kỳ dữ tợn nhìn Kim Hậu với loại thái độ hận chỉ không thể ngay lập tức lao tới ăn tươi nuốt sống hắn.

Ầm!

Không nói không rằng, đột nhiên chẳng hiểu sao cả người Lưu Tuần bỗng mãnh liệt tỏa ra một luồng kình khí kỳ lạ làm cho đất đá ở xung quanh chỗ của gã đang đứng bỗng văng lên mịt mù. Chỉ thấy gã điên cuồng dồn ép đấu khí màu xám trong cơ thể vào hai nắm tay, sau đó vững vàng đạp một bước chân lên phía trước. Cuối cùng bằng vào một cái tốc độ nhanh tới chóng mặt, Lưu Tuần bất ngờ cầm thanh đao tung ra một cú bổ dọc tựa như trời giáng tràn ngập sức mạnh lẫn đấu khí của mình thẳng tới chỗ của Kim Hậu.

Hấp!

Rầm!!!!

Kình phong từ đòn đánh này thậm chí còn suýt nữa khiến cho Kim Hậu bị dình chưởng. Thế nhưng nhờ có bài tập phản xạ của lão Ezio trước đó đã giúp cho hắn trong một giây khoảnh khắc kịp thời dậm chân bật lùi lại khỏi tầm ảnh hưởng.

“Phù!” Kim Hậu thở nhẹ ra một hơi rồi kinh hãi nhìn vào cảnh tượng trước mắt.

Cú bổ cực kỳ bá đạo này để lại một cái hố dài hơn hai mét in sâu trên mặt đất, dù sao thì Lưu Tuần cũng là một người có tu vi cửu tinh giả nguyên cảnh hàng thật giá thật, một đòn vừa nãy của gã đã chứng minh rằng thực lực cửu tinh giả nguyên cảnh cũng không phải là hão danh chỉ để đem ra đi khoe thiên hạ.

“Ha ha ha! Khè Khè Khẹc! Thằng nhãi con láo toét, bây giờ tao sẽ cho mày biết thế nào là vừa nhanh vừa mạnh có nghĩa là gì.” Lưu Tuần vừa âm lãnh nở một nụ cười dày đặc sát ý, vừa đứng rút cây đao từ dưới mặt đất lên cầm lên tay.

“Hửm? Hai tay tên này làm sao thế kia?”

Khói bụi chung quanh lúc này mới từ từ dần lắng xuống, Kim Hậu bấy giờ mới nghiêm túc chú ý nhìn tới hai bàn tay của Lưu Tuần thì thấy một điều rất là kỳ lạ. Hai bàn tay của gã lúc này chi chít những đường gân máu xanh lét trông cực kỳ dọa người, hơn nữa các cơ nhục trên cả hai cánh tay từ bắp xuống tới bàn tay của gã có màu đỏ lòm và… cứ như là chúng có kích thước nhìn to hơn so với lúc trước rất nhiều.

“Sao? Bất ngờ phải không? Ta tu luyện công pháp có tên là “Cưỡng Cường Song Thủ Quyết”, có thể làm cho người tu luyện mạnh mẽ vận chuyển đấu khí lên hai bàn tay để cường hóa gia tăng lực lượng và tốc độ ra đòn. Bây giờ thì để xem thằng nhóc mày làm sao có thể đỡ được nữa nhé con.” Thấy Kim Hậu chăm chăm kinh ngạc nhìn vào hai bàn tay của mình, Lưu Tuần cũng chẳng ngần ngại huênh hoang nói toạc ra sự thay đổi trên bàn tay của mình là vì lý do gì.

“Nếu nói như vậy thì nếu vận dụng môn công pháp này kết hợp với thứ đao pháp kia thì chẳng phải là quá mạnh rồi sao?” Kim Hậu vừa nhíu chặt lại cặp lông mày của mình, vừa âm thầm suy xét tình thế của đối phương.

Sau một vài giây đứng bất động suy nghĩ, Kim Hậu bỗng đột ngột thay đổi bộ dáng, bày ra một cái thủ thế hoàn toàn khác so với lúc nãy. Thân thể đứng thẳng, tay phải cầm Hắc Long Kiếm chĩa chéo xuống dưới mặt đất, đồng thời bên trong cơ thể hắn đấu khí lúc này đang được âm thầm vận chuyển theo một đường lộ tuyến, chậm rãi biến đổi tất cả lượng đấu khí ấy thành một luồng ám kình rồi nương theo kinh mạch tích tụ vào nắm đấm bên tay trái đang giấu ở sau lưng hắn.

“Nếu như đó là tất cả bản lĩnh của ngươi, vậy thì hãy cùng kết thúc nhanh chóng tại đây luôn đi.” Nói ra câu này, Kim Hậu sử dụng một loại giọng điệu cực kỳ kiên quyết, ánh mắt hắn đang từ ngây ngô bỗng đột nhiên biến chuyển thành lạnh lùng, sắc bén. Chiến ý từ toàn thân không biết từ đâu mà tuôn trào ra khỏi thân thể tựa như nước lũ vậy.

“Giả thần giả quỷ, làm bộ làm tịch. Chuẩn bị chờ chết đi thằng nhãi con.” Trông thấy thái độ của Kim Hậu đang từ rất không nghiêm túc, bỗng đột ngột chuyển biến một cách chóng mặt thành ra như vậy cũng làm Lưu Tuần cảm thấy từ sâu trong đáy lòng dâng lên một sự bất an rất mãnh liệt. Thế nhưng gã vẫn cứ cố an ủi bản thân mình yếu bóng vía nên vẫn cứ lao tới tấn công Kim Hậu.

Vù!

Một cú chém chéo từ trên xuống được Lưu Tuần vận dùng toàn lực mạnh mẽ đánh ra, gã tính dùng đòn này để ép Kim Hậu phải né sang một bên, bởi vì nếu hắn né thì trong một giây lát sẽ không có điểm tựa, gã sẽ liền ngay lập tức thay đổi hướng đánh bằng đao pháp, trực tiếp một đòn có thể chém chết Kim Hậu. Thế nhưng để cho gã phải cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đó là Kim Hậu vẫn cứ giữ vững thủ thế đứng im tại chỗ không hề có ý tránh né một đòn này của gã.

“Ngông cuồng thì không sống được lâu đâu con ạ!” Lưu Tuần thấy Kim Hậu vẫn đứng lì tại chỗ không nhúc nhích thì gã bỗng nở một nụ cười dữ tợn cứ như là đã nắm chắc phần thắng vậy.

Koong!!!!

Ngay tại thời điểm lưỡi đao tưởng như sắp chạm tới thân thể của Kim Hậu, tay phải cầm Hắc Long kiếm của hắn đột nhiên chuyển động, thân thể hắn khẽ xoay sang một bên. Cũng bởi cái động tác này của Kim Hậu quá nhanh khiến cho Lưu Tuần chưa kịp hiểu ra điều gì thì gã đã cảm nhận một thứ gì đó va thẳng lên thanh đao của mình làm hướng chém bị lệch qua khỏi đầu Kim Hậu trệch về phía bên trái.

Rẹt!

Rầm!

“Làm sao có thể?!!!” Lưu Tuần kinh hãi nhìn thanh đao của mình chém trượt Kim Hậu.

Hấp! Binh!

“Hự!”

Còn chưa hết, sau khi đường đao bị chệch hướng, Kim Hậu không bỏ qua cơ hội xoay thuận theo chiều, dồn lực bồi thêm một cú cùi chỏ vào cái thẳng mặt đang ngây ngây ra của Lưu Tuần. Tất cả tràng chuỗi động này diễn ra nhanh tới nỗi mà nửa giây còn chưa có kịp trôi qua. Vừa rồi chiêu mà hắn vừa sử dụng chính không phải thứ gì khác, mà chính là Tiêu Dao Du kiếm kỹ có thể làm trệch hướng hay phản đòn khi bị tấn công.

“&*@^# thằng (#$_-*&@#^!!!!” Ăn chọn cả cái cùi chỏ đập mạnh vào mặt như vậy, Lưu Tuần theo phản xạ ôm lại cái mặt đang trào máu mũi tùm lum của mình bật lùi lại ra đằng sau vài bước. Không còn cách nào khác, gã chỉ đành phải bỏ lại cả thanh đao đang cắm trên đất ở ngay bên cạnh Kim Hậu.

“Này, để cho nó công bằng, ngươi có muốn quyết định tất cả chỉ bằng một nắm đấm không?” Mặc kệ cho Lưu Tuần đứng ôm mặt văng tục chửi thề, Kim Hậu bỗng cắm thanh Hắc Long Kiếm sang bên cạnh rồi mỉm cười thong thả hỏi Lưu Tuần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.