“Khè!! Khè!!!”
Rầm! Rầm!
Không thể không công nhận, cái chức đoàn trưởng của đoàn đội dong binh khét tiếng nhất Lâm Sơn trấn của Lưu Tuân cũng thật không phải là chỉ là hư danh hão huyền. Mặc dù bị bất ngờ kéo vào trận chiến với con Thanh Cự Mãng Xà, nhưng Lưu Tuân và các đoàn viên của gã sau khi lấy lại được tinh thần, ổn định lại đội hình thì giờ đây tất cả bọn chúng đã có thể đánh ngang ngửa được với con rắn nước khổng lồ kia.
“Mấy chiến sĩ thủ hộ mau xông lên đây giúp ta một tay. Cung thủ cố nhắm bắn vào mắt của con rắn cho thật chuẩn, đồng thời cũng đừng quên yểm trợ người khác."
Lưu Tuân không hổ là người có kinh nghiệm đầy mình, mặc dù bị con rắn gắt gao quấn lấy, thế nhưng gã vẫn cứ vừa có thể chiến đấu, vừa bố trí ra lệnh cho các đoàn viên đâu vào đó, đúng vị trí tốt nhất để đối chọi lại với Thanh Cự Mãng Xà.
Vù! Vù!
Xoẹt! Xoẹt!
“Grào!”
Cả người Lưu Tuân hiện giờ đang được bao bọc bởi một luồng ánh sáng màu da cam nhàn nhạt như ẩn như hiện, hai tay gã mỗi bên cầm một thanh đại đao có kích thước to gấp đôi một thanh đao bình thường. Và với hai thanh đại đao này, gã bây giờ đang thi triển ra một loại song đao đao pháp để liên tục đánh giáp lá cà với cái đầu của con Thanh Cự Mãng Xà. Bên cạnh đó, các đoàn viên trong Lang Hổ dong binh đoàn thì đang phải kìm hãm lại cái đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-bien-dai-luc-phieu-luu-ky/3040402/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.