Chương trước
Chương sau
Chiếc xe thể thao rực rỡ biến mất trong dòng xe cộ của thành phố, chạy một mạch như tên bắn, càng đi càng xa, cuối cùng lái tới một con đường mà ngay cả ánh đèn cũng biến mất.

Con dao trên cổ Tịch Gia vẫn luôn ấn vào động mạch, mạng không ở trong tay mình, cô ta trừ nghe lời ra, không còn cách nào khác.

Tuy Mao Lực Uy chỉ có một con dao, nhưng mạng của Tịch Gia lại là thứ vũ khí lớn nhất ông ta dùng để uy hiếp Dụ Ấu Tri.

"Bạn gái nhỏ à, đừng giở trò có biết chưa?" Mao Lực Uy nhếch mép: "Cô cũng không muốn khi tôi cắt cái cổ của cô ta, máu bắn lên người cô làm bẩn quần áo đúng chứ?"

Đương nhiên Dụ Ấu Tri không thể trơ mắt nhìn ông ta giết người, dọc đường chỉ có thể im lặng.

Tầm nhìn trước mắt quá thấp, chỉ có thể nhìn thấy phía trước là một con đường nhỏ hẹp, hai bên là những bụi cây chết ngổn ngang, không có bất kỳ vật tham chiếu(*) đặc biệt nào.

(*)Đối tượng tham chiếu là một loại danh từ vật lý đại diện cho một đối tượng khác nằm trên đối tượng này, bao gồm ô tô, tàu thủy, máy bay, v.v. Khi một đối tượng nằm trên đối tượng tham chiếu thì đối tượng trên đối tượng tham chiếu đứng yên nhưng đối tượng tham chiếu lại chuyển động.

Một chiếc xe ở hướng đối diện con đường hoang vu lái tới, chắn ngay trước mặt.

Sau đó có mấy người từ trên chiếc xe kia bước xuống, Dụ Ấu Tri thầm nghĩ tên Mao Lực Uy này thật sự thận trọng, dù đã đưa bọn cô tới một nơi mà cả đèn đường cũng không có, vẫn sợ bọn cô nhớ đường, thế nên mới phải đổi xe.

"Cô chủ Tịch, lái xe vất vả rồi." Mao Lực Uy quan tâm nói: "Ngủ một giấc nghỉ ngơi đi nhé."

Tịch Gia trợn mắt, tay nắm vô lăng chặt đến mức như dính ở bên trên, vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ chưa kịp hoàn hồn.

Dụ Ấu Tri có dự cảm không lành, lúc này hai bên cửa xe đã bị mở ra, cô và Tịch Gia đồng thời bị mấy người đàn ông đi xuống từ chiếc xe kia cưỡng ép túm xuống xe.

Bản năng sợ hãi khiến Tịch Gia lấy lại tinh thần, bắt đầu giãy giụa mãnh liệt.

Hai người đàn ông kết hợp ấn Tịch Gia trên đất, một người trong đó đưa tay thẳng vào cổ áo lôi chiếc áo khoác ngoài dày bịch của cô ta ra.

Cả người Dụ Ấu Tri dựng lông tơ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không nhịn được hét lớn: "Này, mấy người muốn làm gì!"

Lúc này cô không bình tĩnh nổi nữa, cái gì mà tình địch, kẻ thù, cô chỉ biết một cô gái bị mấy tên đàn ông ấn xuống đất lột quần áo, cô không thể khoanh tay đứng nhìn.

Dụ Ấu Tri cố gắng muốn hất mấy người đang trói buộc trên người mình ra, vừa hét vừa nghiêng người về phía Tịch Gia.

Ngay cả Dụ Ấu Tri ở bên cạnh khi nhìn thấy cảnh tượng này còn hoảng loạn, càng huống chi là bản thân Tịch Gia.

Đại tiểu thư được nuông chiều cả đời này lần duy nhất phải chịu sự sỉ nhục mất mặt đều ở chỗ Hạ Minh Sầm, vốn cô ta cho rằng bị Hạ Minh Sầm từ chối đã là sự nhục nhã lớn nhất trong cuộc đời này của mình rồi.

Thế nhưng tới giờ phút này cuối cùng cô ta mới ý thức được cái gì là nhục nhã thật sự.

Tịch Gia bị ấn trên mặt đất không thể động đậy, tuyệt vọng nhìn Dụ Ấu Tri rõ ràng vì muốn tới cứu cô ta, mà bản thân cũng bị ấn xuống không giãy ra được.

Dưới tình huống như thế này hai cô gái căn bản không có bất cứ khoảng trống nào để phản kháng.

Dường như Mao Lực Uy bị bọn họ chọc cười, giải thích: "Yên tâm đi hai cô gái nhỏ, cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này, mấy anh em của tôi cũng không có hứng, chỉ khiến các cô ngủ một giấc mà thôi."

Dứt lời, một người đàn ông khác đang ấn Tịch Gia móc ra từ trong túi một ống tiêm, tiêm thẳng vào người Tịch Gia.

Dụ Ấu Tri hoảng hốt, nhớ tới Mã Tịnh Tịnh.

Không kịp suy nghĩ xem bọn họ tiêm cho Tịch Gia cái gì, chẳng mấy chốc cô cũng bị cưỡng ép tiêm một một ống như vậy.

-

Lúc tỉnh lại, trời đã gần sáng.

Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, Dụ Ấu Tri mở mắt ra, thứ đập vào mặt tầm mắt đầu tiên đó là khuôn mặt của Tịch Gia.

Cô sửng sốt, gắng gượng cơ thể yếu ớt ngồi dậy, lúc này mới phát hiện thì ra bản thân nằm ngủ trên một chiếc giường cứng cũ kỹ, bên cạnh là Tịch Gia, vẫn chưa tỉnh.

Muốn nhanh chóng phán đoán ra tình cảnh trước mắt của cô và Tịch Gia, thế nhưng lúc này đầu óc cô mờ mịt, dường như nghĩ gì cũng chậm, ngay cả ánh mắt đánh giá xung quanh cũng đờ đẫn không ánh sáng.

Nơi này rõ ràng là một nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng bị bỏ hoang, trước đây có lẽ là làm dây chuyền sản xuất, trên mặt đất toàn rác, mảnh khung thép và phế thải vật liệu xây dựng vương vãi khắp nơi.

Ở đây quá lạnh, bệnh viêm mũi gần đây được Hạ Minh Sầm giám sát uống thuốc đông y không dễ gì mới chuyển biến tốt lại có dấu hiệu tái phát, Dụ Ấu Tri hắt hơi liên tục vài cái, tiếng hắt hơi vọng lại trong không gian trống trải, càng thể hiện sự u ám của nơi đây.

Nhìn có vẻ rất giống nơi mà những đứa trẻ gan dạ hoặc người yêu thích phim kinh dị tới tìm tòi khám phá.

Dụ Ấu Tri đoán, có lẽ cô bị tiêm một loại thuốc như thuốc an thần.

Nghĩ tới đây, dường như đầu óc càng mê man hơn, theo bản năng muốn giơ tay lên ấn thái dương, thế nhưng tay phải giơ lên lại bị tay tay trái kéo lại, cổ tay siết chặt.

Bị trói rồi.

Thử cử động chân, quả nhiên chân cũng bị trói.

Nhìn Tịch Gia vẫn đang ngủ, nếu không phải đang xảy ra chuyện này, thì cả đời Dụ Ấu Tri không tưởng tượng được sẽ có ngày bị trói cùng với Tịch Gia ở một chỗ.

Cô mấp máy đôi môi khô khốc, lấy hai tay đẩy Tịch Gia, thế nhưng Tịch Gia nhìn có vẻ ngủ rất sâu, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Nếu bình thường mà ngủ như vậy thì không sao, nhưng mới ngày trước các cô còn bị tiêm một loại thuốc không rõ, lúc này ngủ say như chết không phải dấu hiệu tốt.

Cô thử gọi: "Tịch Gia, Tịch Gia."

Nhà xưởng trống trải vang lên tiếng vọng, thế nhưng Tịch Gia vẫn không có phản ứng.

Dụ Ấu Tri định đạp cô ta thẳng xuống giường, chỉ cần Tịch Gia không chết, thì cô ta phải tỉnh lại.

Đang khó khăn cử động cơ thể, cửa cuốn cũ kỹ được kéo lên, phát ra âm thanh lạch cạch chói tai, Dụ Ấu Tri vội dừng động tác.

"Ơ, tỉnh rồi à?"

Mao Lực Uy đi tới, đánh giá Dụ Ấu Tri một lúc.

Hôm qua ông ta có thể nhìn ra, hiển nhiên cô gái này bình tĩnh hơn đại tiểu thư kia nhiều, rõ ràng cũng vô cùng sợ hãi, cho dù cơ thể yếu đuối khoác lên chiếc áo khoác dày, vẫn không giấu được sự run rẩy, khuôn mặt thanh tú trắng bệch, nhưng cô vẫn có bản lĩnh không kêu lên tiếng nào.

Lại nhìn Tịch Gia vẫn đang ngủ một cái, Mao Lực Uy đặt túi đồ ăn sáng trước mặt cô.

"Đồ ăn sáng."

Dụ Ấu Tri không nhìn phần đồ ăn sáng đó, rũ mắt bình tĩnh hỏi: "Ông trói tôi rồi tôi ăn kiểu gì?"

Sao Mao Lực Uy lại không nghe ra ý tứ của cô, bật cười, hoàn toàn không trúng chiêu.

"Đương nhiên tôi biết cô không thể ăn, chứ không tôi đứng đây làm gì."

Mao Lực Uy mạnh mẽ ngồi xuống giường, chiếc giường cứng phát ra tiếng cọt kẹt, ông ta lấy từ trong túi ra một cái bánh bao, đút tới bên miệng Dụ Ấu Tri.

Dụ Ấu Tri mím môi, im lặng phản kháng động tác của ông ta.

Ăn đồ Mao Lực Uy cho cô, trừ khi cô điên rồi.

"Không ăn thì đừng trách tôi, chịu đói đi."

Mao Lực Uy cũng không miễn cưỡng, trực tiếp ném bánh bao đi.

Bánh bao lăn một vòng trên mặt đất bẩn thỉu, cô không cảm kích, ông ta cũng không đạo đức giả nữa, lập tức ném túi đồ ăn sáng xuống đất.

Dụ Ấu Tri vẫn không thèm nhìn một cái.

Mao Lực Uy dứt khoát tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt cô một phen, đột nhiên nói: "Cảnh sát Hạ của chúng ta cũng biết lựa bạn gái nhỉ?"

Vừa nghe ông ta nhắc tới Hạ Minh Sầm, biểu cảm không gợn sóng của Dụ Ấu Tri cuối cùng cũng có vết nứt.

"Ông vì anh ấy mới trói tôi tới đây?"

Mao Lực Uy hào phóng thừa nhận: "Đúng rồi, tôi lại chẳng có thù oán gì với cô." Sau đó còn ra vẻ oán hận: "Đều tại bạn trai cô hại tôi bị nhắm tới, muốn trách thì trách cậu ta, có biết chưa!"

Dụ Ấu Tri: "Tôi không có ngu như vậy."

Không đợi Mao Lực Uy nói chuyện, cô nhìn Tịch Gia một cái, hỏi ngược lại: "Cô ấy thì sao, cô ấy cũng không có thù oán gì với ông, ông tiêm cho cô ấy bao nhiêu thuốc, tới giờ còn chưa tỉnh dậy."

"Do gan cô ta quá nhỏ, chịu sự hoảng sợ quá độ nên mới không tỉnh, không liên quan gì tới việc tôi tiêm cho cô ta bao nhiêu thuốc an thần."

Quả nhiên là thuốc an thần.

Dụ Ấu Tri thở phào một hơi.

Cô im lặng thăm dò, mặt khác Mao Lực Uy cũng không có ý định giấu cô rốt cuộc đã tiêm cho bọn cô thuốc gì.

Lại nhớ tới mấy thanh Insulin gây nên cái chết của Mã Tịnh Tịnh, xem ra quả thực Mao Lực Uy không định giết cô và Tịch Gia như vậy.

Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ vẫn giữ được mạng.

"Ông không phải bác sĩ, ông khống chế được liều lượng sao?" Tạm thời yên lòng, Dụ Ấu Tri thử thăm dò: "Hay là trước đây ông đã từng tiêm cho rất nhiều người, thế nên có kinh nghiệm rồi."

Mao Lực Uy cười hỏi: "Bạn gái nhỏ, chơi trò xui khiến thú tội à?"

Đáng tiếc ý thức chống trinh sát của người này rất mạnh, Dụ Ấu Tri mím môi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Tôi nói này, cảnh sát Hạ của chúng ta làm công tác giáo dục gia đình khá tốt nhỉ, bản thân làm cảnh sát, còn tiện dạy bạn gái làm thế nào để moi thông tin trong miệng người khác."

Mao Lực Uy híp mắt, ánh mắt không đứng đắn quyến luyến quét qua mặt cô: "Hôm qua mấy tên đàn em của tôi xuống tay còn phong độ đó, chỉ tịch thu điện thoại di động của các cô, giờ tôi phải lục soát người cô xem có giấu thiết bị ghi âm nào không, bằng không bị cô bán đi cũng không biết."

Dứt lời trực tiếp xách Dụ Ấu Tri lên, vứt xuống đất giống như vứt túi đồ ăn sáng kia.

Dụ Ấu Tri chật vật bị ném trên mặt đất, bụi dưới đất bay lên sặc sụa, áo khoác ngoài nhanh chóng bị bao quanh bởi lớp bụi.

Tay phẩy phẩy trước mũi, Mao Lực Uy khụ một tiếng, ngồi xổm xuống cưỡi lên người cô.

Cơ thể cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cánh tay bị tiêm thuốc không còn chút sức lực nào, nhưng bản năng của con người vẫn còn đó, dù không còn chỗ để phản kháng nhưng cô vẫn dùng hết sức lực giãy giụa.

Mao Lực Uy có thân hình không cao, thế nên vô cùng hưởng thụ dáng vẻ phụ nữ muốn phản kháng nhưng không thể phản kháng này, khiến ông ta tràn ngập tự tin.

Vậy nhưng khi mở chiếc áo khoác cô đang mặc để tránh lạnh ra, ông ta lại nhìn thấy đồng phục cô mặc ở bên trong, cùng với huy hiệu kiểm sát trên cổ áo tây trang bên trái.

Hôm qua Dụ Ấu Tri vừa từ đơn vị xin về sớm để về chúc mừng sinh nhật Hạ Minh Sầm, khoác luôn áo khoác ngoài rồi đi, không kịp thay đồng phục, dù sao mặc áo khoác rồi, bên trong mặc gì người khác cũng không nhìn thấy.

Hôm qua bọn đàn em chỉ móc điện thoại từ áo khoác ngoài của cô đi, đương nhiên không thấy được.

Ánh mắt tà ác thay đổi, Mao Lực Uy lại móc túi áo đồng phục của cô, quả nhiên bên trong phát hiện thẻ công tác.

Hai chữ "kiểm sát" to tướng, cùng với tên và hình của người con gái dưới thân.

"Nói qua nói lại, nhân viên công chức mấy người yêu đương đều tìm nhân viên công chức để yêu đương, vẫn là pháp luật ở chung với nhau."

Mao Lực Uy cười nhạo, nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú trắng trẻo trên tấm hình, ánh mắt lại do dự nhìn tên cô chốc lát.

"Bạn gái nhỏ, cha cô cũng là kiểm sát viên hả?"

Cả người Dụ Ấu Tri chấn động.

Phản ứng của cô quá rõ ràng, Mao Lực Uy nhếch môi, đột nhiên nói: "Thì ra là cô à?"

Ông ta nói như ôn lại chuyện cũ: "Tôi còn nhớ lúc đó cô vẫn đang học cấp ba nhỉ, là một cô bé, không ngờ chớp mắt đã thành phụ nữ rồi, càng ngày càng đẹp, không chỉ quen bạn trai mà còn con nối nghiệp cha, cũng làm kiểm sát?"

Dụ Ấu Tri bị lời nói của ông ta dọa sợ.

Mao Lực Uy lại biết cô từ mười hai năm trước.

Lúc đó ông ta biết Dụ Liêm có một đứa con gái đang học cấp ba, vậy chắc chắn cũng biết Dụ Liêm còn có một người vợ.

Lúc đó cha cô không chỉ bị người ta chụp cái mũ "tham nhũng" trong công việc, mà ngay cả hoàn cảnh gia đình cũng bị phơi bày trước những người này.

"Nghe nói vì cô muốn giúp cha cô báo thù, thế nên hiện tại tất cả ánh mắt của đám người làm pháp luật đều tập trung vào vụ án năm đó, tôi vừa ra ngoài không lâu, lại bị truy nã."

Nói xong, ông ta nắm lấy tóc cô, thuận thế nhấc đầu cô lên.

Tóc cô xé toạc da đầu, Dụ Ấu Tri vô thức hét lên đau đớn, sau đó bị ông ta ấn đầu đập xuống sàn bê tông.

Phần sau đầu là nơi nguy hiểm chí mạng, Mao Lực Uy cũng chưa muốn cô chết như vậy, thế nên thu bớt sức lực.

Nhưng cho dù ông ta có thu bớt sức lực, cũng đủ khiến cô đau đớn.

Cơn đau dữ dội truyền đến từ dây thần kinh phía sau đầu, cô lập tức mất đi ý thức, thậm chí một tiếng đau cũng kêu không nổi.

Mao Lực Uy bóp mặt cô buồn bã nói: "Bạn gái nhỏ à, hiện tại không chỉ là bạn trai cô, mà giữa chúng ta cũng có mối thù lớn rồi."

Thân thể đau đớn đạt tới mức độ nhất định, nước mắt không tự chủ mà trào ra, Dụ Ấu Tri há miệng, không thể kêu lên đau đớn hay phát ra âm thanh.

Mao Lực Uy cười vui vẻ, nhưng ngay sau đó sau đầu ông ta cũng cảm thấy đau nhói.

Ông ta choáng váng, ôm lấy gáy nhìn ra đằng sau.

Tay chân Tịch Gia đều bị trói, không biết đã dùng bao nhiêu sức lực để vùng vẫy đứng dậy khỏi giường, trên mặt đầy mồ hôi, nhặt lấy cây cỗ ở trên đất cách mình gần nhất, đập vào sau gáy Mao Lực Uy một phát.

Bị Mao Lực Uy nhìn chằm chằm, bàn tay cầm cây gỗ run rẩy dữ dội.

"... Ông, ông thả cô ấy ra."

Mao Lực Uy xoa xoa gáy, loạng choạng đứng dậy, nét mặt nhăn nhó từng bước đi về phía Tịch Gia.

Tịch Gia sợ đến mức không cử động được chân, Mao Lực Uy bước tới trước mặt cô ta, không nói một lời giật lấy khúc gỗ trong tay cô ta, sau đó tát thật mạnh vào mặt cô ta.

Bởi vì tác dụng của thuốc, cơ thể Tịch Gia vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, lực của một cái tát có thể khiến cô ta ngã xuống đất.

Mao Lực Uy nhìn cô ta một cách trịch thượng: "Trước khi tao và cha mày giải tán ông ta cũng không dám làm gì tao đâu, con mẹ nó hôm qua còn sợ như chuột nhắt, ngược lại hôm nay to gan nhỉ, sao, bây giờ chơi trò mỹ nhân cứu mỹ nhân với tao à?"

Trọng điểm của Tịch Gia ở nửa câu đầu của ông ta, không dám tin lẩm bẩm nói: "Ông và cha tôi thật sự..."

"Tịch Chí Thành mỗi ngày ra vẻ một người cha tốt trước mặt mày, vậy mày có biết sau lưng ông ta tham ô bao nhiêu, hại bao nhiêu người cha cũng có con gái như vậy không?"

Lời vừa dứt, Mao Lực Uy chỉ vào Dụ Ấu Tri bên cạnh nói: "Năm đó cha nó làm kiểm sát nở mày nở mặt biết bao, tiền đồ rộng mở, mà bởi vì điều tra ra cha mày, nên bị mưu hại mất việc, còn bị người giám sát đưa đi điều tra. Tao vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp vị kiểm sát Dụ đó, người mặc đồng phục, nhìn rất khí phách, kết quả tới ngày ông ta chết, người không ra người ma không ra ma nữa."

Tốn sức nói chuyện, phía sau ót ngày càng đau, Mao Lực Uy sờ ra sau, cảm thấy có chút ươn ướt.

"Mẹ nó, đánh ông rách da rồi."

Ông ta mắng một câu, ngồi xuống tát cho Tịch Gia một bạt tai, sau đó xoay người rời đi xử lý vết thương trước.

Cửa cuốn lại bị kéo xuống, nhà xưởng trống rỗng trở về sự im lặng chết chóc, Tịch Gia há miệng, sợ hãi không nói lên lời.

Người trong miệng Mao Lực Uy, cô ta không thể tưởng tượng đó là cha cô ta.

Nếu Mao Lực Uy nói sự thật, năm đó cha cô ta thật sự hại cha của Dụ Ấu Tri, vậy cô ta và Dụ Ấu Tri không chỉ là tình địch...

Dụ Ấu Tri cướp đi Minh Sầm, nhưng cha cô ta lại hại cha Dụ Ấu Tri...

Thế nhưng hiện tại cô ta và Dụ Ấu Tri cùng bị trói ở đây, ở chỗ hoang vu không biết nơi nào này, trước mắt bọn họ chỉ có thể dựa vào nhau.

Không còn thời gian chần chừ, Tịch Gia dựa vào đầu gối và khuỷu tay phát huy sức lực, bò từng bước từng bước về phía Dụ Ấu Tri cách đó không xa.

Sau khi nhìn thấy Dụ Ấu Tri yếu ớt gần như mất đi ý thức, mặt cắt không còn giọt máu, trái tim Tịch Gia trùng xuống.

"Dụ Ấu Tri, cô có sao không? Ông ta không làm gì cô chứ?"

Vốn vừa tỉnh lại ý thức còn mơ hồ, nhưng cái Tịch Gia nhìn thấy đầu tiên lại là cảnh Dụ Ấu Tri bị người đàn ông trói bọn họ tối hôm qua ấn trên mặt đất.

Bởi vì Hạ Minh Sầm, Tịch Gia đố kỵ với Dụ Ấu Tri, ghen ghét Dụ Ấu Tri, ước gì Dụ Ấu Tri biến mất khỏi thế giới này, nhưng khi nhìn thấy Dụ Ấu Tri bị người đàn ông kia ấn trên mặt đất ức hiếp, cùng là con gái, Tịch Gia hiểu rõ cảm giác ấy khiến người ta tuyệt vọng biết bao, cô ta tuyệt đối không thể nhìn Dụ Ấu Tri thật sự bị làm sao.

Dụ Ấu Tri không động đậy nổi, miễn cưỡng chống đỡ ý thức, thầm thì nói rằng cô không sao.

Tịch Gia thở phào nhẹ nhõm.

Không có hệ thống lò sưởi, sàn xi măng lạnh kinh khủng, nhà xưởng trống trải, không khí lạnh không có chỗ trốn, Tịch Gia muốn kéo lại áo khoác cho cô, thế nhưng tay bị trói chặt, lúc này ngay cả quần áo cũng không thể mặc được.

Vừa nãy có thể nhặt được khúc gỗ đánh vào gáy Mao Lực Uy, hoàn toàn là vì lo lắng nếu hành động chậm một chút thì Dụ Ấu Tri sẽ bị làm sao, là bị dồn ép tới mức nóng vội.

Cô ta thấy sắc mặt Dụ Ấu Tri ngày càng nhợt nhạt, không giống như bị lạnh, hỏi cô thế nào, cô cũng không trả lời thành tiếng được, thế là cô ta dùng bả vai lật người Dụ Ấu Tri lại, muốn xem vết thương sau gáy cô.

Gáy Dụ Ấu Tri chảy máu, tóc sau gáy dính bết lại, nhìn thấy ghê người, chỉ nhìn thôi Tịch Gia cũng cảm thấy được vết thương của cô nghiêm trọng thế nào.

Mao Lực Uy chỉ rách xíu da đã vội đi xử lý vết thương, còn Dụ Ấu Tri không chỉ là bị rách xíu da thôi đâu.

Nếu Dụ Ấu Tri có chuyện gì, cô ta không dám tin Minh Sầm sẽ trở nên như thế nào.

Tịch Gia cố gắng bò ra chỗ cửa cuốn, dùng cơ thể không ngừng va đập vào cửa.

Cánh cửa lạch cạch phát ra âm thanh chói tai, quả nhiên ngoài cửa có người canh giữ, anh ta hung hăng nói: "Làm gì thế! Thành thật cho tôi!"

"Gọi xe cứu thương! Nếu không gọi bác sĩ tới đây!"

Người ngoài cửa cười nhạo: "Đại tiểu thư! Cô nghĩ chúng tôi trói cô tới đây là để hầu hạ cô à?"

Tịch Gia mím môi, đè nén tiếng nức nở cố bình tĩnh nói: "Nói với đại ca của các người, nếu ông ta đã muốn dùng Dụ Ấu Tri để làm con tin báo thù Hạ Minh Sầm, ít nhất hiện tại phải bảo đảm cô ấy còn sống đúng chứ? Nếu cô ấy chết rồi, các người có tin Hạ Minh Sầm từ cảnh sát biến thành sát nhân, nhất định sẽ cho mấy người tuẫn táng cùng cô ấy không!"

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Người bên ngoài im lặng hồi lâu, nói: "... Đợi đó đi."

Nhận được hồi đáp, Tịch Gia bò trở lại, thì thầm bên tai Dụ Ấu Tri nói.

"Dụ Ấu Tri, cô kiên tri một chút, kiên trì một chút thôi..." Không biết nên kêu cô kiên trì thế nào, giọng điệu Tịch Gia nghẹn ngào: "Đúng rồi, hôm nay, hôm nay là sinh nhật Minh Sầm, cô biết không? Bảy tám năm rồi anh ấy không đón sinh nhật, không dễ gì hai người mới quay lại, cuối cùng anh ấy cũng bằng lòng đón sinh nhật rồi..."

Dụ Ấu Tri mê man nghĩ.

Hôm nay là sinh nhật cậu chủ nhỏ, sinh nhật đầu tiên sau khi hai người bọn họ quay lại với nhau.

Thiếu chút nữa cô quên mất, vốn muốn dỗ dành anh, thế nên bản thân mới tự chủ trương thay anh trang trí trong nhà.

Anh không thích sinh nhật quá náo nhiệt, thế nên cô định ở nhà, yên tĩnh cùng anh đón sinh nhật.

Nhưng cô còn chưa hát chúc mừng anh đúng hẹn, chưa làm mì trường thọ cho anh, cũng không cùng anh chào đón mười hai giờ, làm người đầu tiên nói sinh nhật vui vẻ với anh.

Cô nhắm mắt, cực kỳ không muốn khiến sinh nhật anh trở thành như vậy.

Cô muốn anh có thể trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới, vào ngày sinh nhật này.

-

Sáng sớm khi đội trưởng Lê tới đội cảnh sát giao thông, Hạ Minh Sầm đã ngồi trong phòng giám sát cả đêm.

Tối qua lái xe một vòng ở vùng lân cận không tìm thấy người, anh nhận ra có điều gì đó không ổn, may mắn có thân phận cảnh sát, muốn xem camera an ninh rất thuận tiện.

Chỉ là trên camera hiển thị sau khi Dụ Ấu Tri ra ngoài thì gặp Tịch Gia, sau đó hai người nói chuyện một lúc, rồi cùng nhau rời đi.

Không lâu sau một chiếc xe xuất hiện trong ống kính rồi lái đi, Hạ Minh Sầm nhận ra đó là xe của Tịch Gia, nhưng tình cờ xe cô ta lại dừng ở chỗ camera không quay tới, thế nên không thể xác định Dụ Ấu Tri có ở trên chiếc xe đó không.

Sau đó Hạ Minh Sầm lại lập tức tới đại đội cảnh sát giao thông cấp dưới, chào hỏi với cảnh sát giao thông đang trực ban xong, kiểm tra camera giám sát giao thông gần đó, có thể nhìn thấy rõ hai người ở trong chiếc xe.

Dụ Ấu Tri ngồi ở ghế phụ, mà cùng lúc đó, anh còn nhìn thấy một cánh tay vươn ra từ ghế sau, ấn lên cổ Tịch Gia, nhưng đáng tiếc cho dù camera có rõ đến đâu, cũng không thể chụp rõ người ngồi sau dưới tình cảnh trong xe không có ánh đèn.

Đồng chí cảnh sát giao thông phụ trách cho Hạ Minh Sầm xem camera giám sát vốn cho rằng cảnh sát Hạ cãi nhau với bạn gái, bạn gái bỏ nhà đi, thế nên mới vội tới chỗ đội giao thông của bọn họ kiểm tra camera tìm bạn gái như vậy, đợi sau khi nhìn rõ tình hình trong xe mới phát hiện tình hình không đơn giản như thế.

Ngay lập tức đội cảnh sát giao thông báo sự việc cho cảnh sát, tuy đã xác định được chiếc xe, nhưng đường phố của thành phố Lư thực sự quá nhiều, hệ thống mắt điện tử giao thông đô thị dù lớn đến đâu cũng luôn có những nơi không thể bao quát và theo dõi đầy đủ, người chỉ huy Tịch Gia lái xe rất có kinh nghiệm, quanh co vòng vèo, đặc biệt trên các tuyến đường huyết mạch đô thị chính của thành phố, khắp nơi là ngã tư và cầu vượt, tùy tiện chọn một con đường, cũng có thể rẽ ra nhiều nhánh đường khác.

Xem camera giám sát cả đêm, mắt Hạ Minh Sầm đỏ hoe, ly cà phê bên cạnh chưa uống ngụm nào đã nguội lạnh, đồng nghiệp cùng anh coi camera giám sát đã đổi hai lần, nhưng anh vẫn kiên trì ngồi ở đây.

Đội trưởng Lê vỗ vai anh, ngồi xuống bên cạnh anh.

"Bên chỗ Tịch Gia tôi đã hỏi thăm bạn cô ấy rồi, bạn cô ấy nói tối qua cô ấy không vui lắm, hay ngẩn người, không biết đang nghĩ gì, sau đó đi trước, trước khi rời đi còn nói muốn tới tìm cậu, tôi đã thông báo cho người nhà cô ấy rồi." Đội trưởng Lê khựng lại, nói tiếp: "Còn về phần kiểm sát Dụ, tôi đã thông báo cho kiểm sát Thẩm, có lẽ ông ấy sẽ nhanh chóng qua đây."

Hạ Minh Sầm ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn chằm chằm camera giám sát không rời đi.

"Sao cậu biết cô ấy xảy ra chuyện?" Đội trưởng Lê hỏi: "Thông thường người trẻ tuổi mấy tiếng không tìm thấy là chuyện bình thường, có lẽ có chuyện gì gấp cần xử lý."

Hạ Minh Sầm nhìn màn hình camera cỡ lớn ở trước mắt, nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu khó khăn nói: "... Cô ấy sẽ không đâu, cô ấy còn chưa tổ chức sinh nhật cho tôi."

Trang trí khắp nhà, ngay cả bánh sinh nhật cũng đã mua rồi, lúc này sao có khả năng chơi trò trốn tìm với anh.

Nghe Hạ Minh Sầm nói, đội trưởng Lê nhớ ra hôm nay là sinh nhật anh.

Thế nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt của người đàn ông, sự tích tụ ứ đọng giữa hai đầu lông mày từ đầu đến cuối không giãn ra, dù trên mặt nhìn rất bình tĩnh, nhưng chỉ cần một chiếc xe giống chiếc xe bọn họ đang tìm xuất hiện trong camera, thần kinh anh sẽ trở nên căng thẳng, vội vàng ngước lên, sau khi nhìn rõ, lại cụp mắt xuống, tiếp tục theo dõi.

Đối mặt với Hạ Minh Sầm như vậy, đội trưởng Lê không nói nổi câu chúc mừng sinh nhật.

Cũng may bên cảnh sát nhanh chóng xác định hoàn toàn tung tích của chiếc xe đó, liên lạc với đồn cảnh sát gần đó và tìm thấy xe của Tịch Gia trên một con đường không có camera giám sát ở một vùng ngoại ô hẻo lánh cách xa thành phố.

Đội trưởng Lê: "Cậu cảm thấy là ai?"

Hạ Minh Sầm trả lời ngắn gọn: "Mao Tử."

Đồng thời bắt cả Dụ Ấu Tri và Tịch Gia, trừ Mao Tử ra thì còn có thể là ai.

Mao Tử đã đoạn tuyệt với Tịch Chí Thành, hiện tại chiếc "ô dù" Tịch Chí Thành này ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, hiển nhiên không bảo vệ nổi Mao Tử.

Tìm được vị trí xe bị bỏ lại, về sau thì dễ tìm hơn rồi, Hạ Minh Sầm lập tức muốn mau chóng qua đó.

Suy đoán gần như 100% chẳng mấy chốc được chứng thực, trước khi xuất phát Hạ Minh Sầm nhận được một cuộc gọi từ số lạ, vừa nhấc máy đã nghe thấy đối phương cười ha ha: "Cảnh sát Hạ, còn nhớ tao không?"

Vẻ mặt của Hạ Minh Sầm trở nên lạnh lùng.

Giọng của Mao Lực Uy.

"Tao cảm thấy dựa vào tốc độ của cảnh sát chúng mày, một buổi sáng này, có lẽ sẽ nhanh chóng tìm ra tao nhỉ? Hạ Minh Sầm, vì một cánh tay quý báu của mày, tao ngồi tù hai năm." Mao Lực Uy nói: "Tao biết cảnh sát chúng mày đang truy nã tao, tao cũng không trông mong trốn được lâu. Dù sao tao là một kẻ liều, nếu mày không làm theo những gì tao nói, trước khi chết tao không ngại lấy bạn gái của mày làm đệm lưng đâu."

Điều khác biệt đó là, Mã Tịnh Tịnh quá lo lắng Chu Phỉ sẽ xảy ra chuyện nên không nói với cảnh sát, còn Hạ Minh Sầm thì đã nói cho đội trưởng Lê.

Đội trưởng Lê đoán được anh muốn làm gì, dứt khoát hỏi: "Cậu muốn theo lời ông ta đi tìm ông ta đúng không?"

Hạ Minh Sầm ừ một tiếng.

"Có lẽ cậu cũng biết vì sao Mao Tử muốn bắt kiểm sát Dụ trước rồi mới thông báo cho cậu." Vẻ mặt đội trưởng Lê nghiêm trọng: "Vì sao Mã Tịnh Tịnh tình nguyện tự sát, mấy ngày trước Chu Phỉ đã khai báo nguyên nhân cho chúng tôi. Cậu có thể trấn an ông ta trước, chúng tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách cứu cô ấy ra ngoài."

Hạ Minh Sầm nói: "Tôi không muốn mạo hiểm."

Anh quá bình tĩnh, ngược lại khiến đội trưởng Lê hơi kích động, hỏi ngược lại: "Cậu đi tìm Mao Tử chẳng phải cũng mạo hiểm sao? Tuy tôi nói như vậy có chút máu lạnh, nhưng mục tiêu của Mao Tử không phải kiểm sát Dụ..."

"Cho dù Mao Từ không giết cô ấy." Hạ Minh Sầm thản nhiên cắt ngang lời đội trưởng Lê: "Tôi cũng không muốn cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào."

Đội trưởng Lê từ trước đến nay luôn bình tĩnh cuối cùng cũng bị anh chọc giận.

"Nhưng cậu phải biết tay trái của cậu không dùng sức được nữa! Chỗ ông ta bao nhiêu người, cậu cho rằng có thể một địch mười như mấy năm trước?"

"Anh Ôn Mậu."

Đội trưởng Lê vừa nghe thấy Hạ Minh Sầm gọi anh ấy một tiếng anh, tiếng chuông báo động vang lên trong lòng, anh ấy biết rằng anh lại muốn cố chấp.

"Cho dù lấy thân phận là cảnh sát, hay cá nhân Hạ Minh Sầm này, tôi cũng không hối hận rằng mấy năm trước đã dùng một cái tay trái để đổi lấy ba mạng người."

Dưới vẻ mặt trì trệ, trái tim anh dường như đã bị thứ gì đó trói buộc, đè nén từ tối qua đến giờ.

Khoảnh khắc nhận được cuộc điện thoại của Mao Tử, thậm chí Hạ Minh Sầm còn thở phào một hơi.

Ít nhất cuộc điện thoại này nói cho anh biết, tạm thời Dụ Ấu Tri không có việc gì, mục tiêu của Mao Tử không phải mạng sống của cô.

Căng thẳng đè nén cả đêm, cuối cùng giờ phút cũng tạm thời có thể được hít thở, anh khàn giọng nói: "Thế nên hiện tại tôi cũng sẽ không hối hận dùng mạng của tôi đổi lấy một sinh mạng khác."

Dù là một người không hề quen biết, anh vẫn nguyện liều mình đi cứu, càng huống chi hiện tại thứ anh muốn đi cứu chính là mạng của anh.

Anh đã từng không hiểu vì sao cha anh phải đem con mèo hoang không ai cần đó về nhà, nhưng hiện tại con mèo hoang đó lại trở thành mạng sống của anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.