"Sợ Dụ Ấu Tri hiểu lầm?" 
Con người có lúc thật sự không có lòng tự trọng, đặc biệt là đối với thứ như tình cảm. 
Quên không được, cũng không khống chế được, Tịch Gia chỉ cần nhắc tới cái tên này đã cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng cô ta giống như tự ngược vậy, cứ nhắc đến mãi. 
Cô ta cười có phần xấu xa: "Chỉ là món quà thôi mà, cô ta không đến nỗi nhỏ mọn như vậy chứ?" 
Hạ Minh Sầm thản nhiên nói: "Cô ấy không nhỏ mọn." 
"..." 
Tịch Gia nghẹn họng. 
Sau đó cô ta tự giễu mà nghĩ, đúng nhỉ, sao Dụ Ấu Tri có thể nhỏ mọn được, cô không tốn chút sức lực nào đã cướp được thanh mai trúc mã mà bản thân theo đuổi mười mấy năm, thậm chí trong mấy năm bọn họ chia tay, người đàn ông cô ta thích ngay cả một giây một phút cũng không quên được Dụ Ấu Tri. 
Anh yêu Dụ Ấu Tri như vậy, yêu đến mức khiến cô không cần sợ hãi gì, thậm chí không cần cô ra mặt, anh sẽ tự giác cắt đứt tất cả khả năng xảy ra hiểu lầm. 
Nếu như tình yêu này, cho cô ta thì tốt biết bao, vui biết bao. 
Sự kiêu ngạo của Tịch Gia không cho phép cô ta nghĩ tiếp. 
Cúp điện thoại, cô ta bình ổn cảm xúc, quyết định chuyển sự chú ý, ngồi trước gương trang điểm, định ra ngoài tụ tập với bạn bè. 
Trước khi gần ra ngoài, Tịch Chí Thành gọi cô ta lại, trong lời nói bóng gió có nhắc tới tới vị khách lạ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-au-tri/3510407/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.