Ngay khi vạt áo Mạc Vân Thiên lướt qua mép cửa sổ, đột nhiên anh ta bị một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy!
Thân thể Mạc Vân Thiên vốn đang không trọng lượng bỗng chuyển sang nặng nề, trong nháy mắt anh ta siết chặt cánh tay mình lại, gần như muốn trật khớp.
Anh ta ngẩng phắt đầu lên thì thấy người đàn ông đang nắm lấy tay mình ở mép cửa sổ —— Tạ Tri Hành.
Tạ Tri Hành mặc áo sơ mi trắng tinh, cánh tay căng lên, cơ bắp dưới áo sơ mi như ẩn như hiện.
Mạc Vân Thiên nhìn thấy Tạ Tri Hành bắt lấy mình, cánh tay của anh cạ vào mép cửa sổ bị xước da, có dòng m.á.u đỏ chảy ra thấm vào sơ mi trắng, nhìn rất ghê người.
Trên tai anh còn đeo hai tai nghe Bluetooth, nhưng trong quá trình kéo anh ta lại tai nghe bị rơi xuống, trượt xuống qua tai của Mạc Vân Thiên, Mạc Vân Thiên còn nghe được bên trong có tiếng hai người.
"Mạc Vân Thiên, kiên trì lên!"
Tạ Tri Hành cắn răng quát.
Cơ bắp của anh rất săn chắc và mạnh mẽ, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể dễ dàng kéo một người đàn ông trưởng thành bằng một tay.
Vì kéo Mạc Vân Thiên nên miệng vết thương trên cánh tay anh lại ma sát vào mép cửa sổ lần nữa, Tạ Tri Hành đau đến mức hít thở mạnh.
"Tạ lão sư, buông tay đi!"
Mạc Vân Thiên cười khổ:
"Chỉ cần tôi còn sống, Lâm Tiêu vẫn sẽ dùng cách làm tổn thương mẹ tôi để uy h.i.ế.p tôi .
Đối với tôi mà nói, tự sát, ngược lại là cách giải thoát tốt nhất cho tôi."
Anh ta bị trói hai tay, mà vừa hay tay Tạ Tri Hành cũng cuốn vào dây thừng của anh ta.
Nếu Tạ Tri Hành không buông tay, anh ta sẽ không ngã xuống.
Làn gió đông thổi lướt qua đôi mắt trắng dã đầy tơ m.á.u của Mạc Vân Thiên, giọng nói cũng run rẩy không ngừng:
"Nhiều năm qua cứ sống như vậy, tôi đã mệt mỏi rồi."
Sống, thực sự rất mệt mỏi...
Tạ Tri Hành dùng sức quá mức, đến cả gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Ánh kéo Mạc Vân Thiên, yên lặng một lúc mới nói.
"Tôi đã hứa với một người, trước khi cô ấy trở về, tôi tuyệt đối không thể để cậu chết."
"Nhưng tôi không muốn sống."
Vẻ mặt Mạc Vân Thiên bất đắc dĩ: "Tôi thật sự mệt mỏi lắm rồi."
Tất cả mọi việc xảy ra trong quá khứ hiện lên rõ ràng.
Người ta nói rằng cuộc sống mới là điều đáng mừng, sự có mặt của bạn trong cuộc đời có nghĩa một tương lai tốt đẹp và khả năng vô hạn đang chờ bạn.
Nhưng trong thế giới của Mạc Vân Thiên, khả năng của anh ta chính là bị kìm kẹp đến chết.
Bắt đầu từ khi anh ta có ký ức, anh ta đã phải đối mặt với cuộc sống ngập trong bóng tối vô tận.
Mỗi ngày vừa mở mắt ra, đã phải lo lắng xem hôm nay ba mình có đánh mình hay không, có đánh mẹ mình hay không.
Mỗi ngày đều sống trong cảnh sợ hãi, không bao giờ có được ngủ một giấc ngon.
Sau đó, khi đi học, giáo viên nói với anh ta rằng miễn học thật giỏi, thì có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, thoát khỏi số phận hiện tại.
Vì vậy, anh ta ra sức học tập chăm chỉ, cần mẫn hơn bất cứ ai khác.
Khi người ta học bài, có vấn đề gì không hiểu, có thể hỏi gia sư hỏi ba mẹ, nhưng anh ta thì không thể, vì vậy anh ta luôn cần phải dành nhiều thời gian hơn so với những người khác, nắm bắt mọi cơ hội có thể học hỏi.
Anh ta đã học không ngừng nghỉ, leo lên đỉnh kim tự tháp học tập, có thành tích đáng kiêu ngạo, có thể vào bất kỳ trường đại học nào ở Trung Quốc.
Nhưng vào ngày thi đại học, anh ta đã mất đi tất cả, thiếu chút nữa mất đi người mẹ duy nhất quan tâm đến mình trong mười tám năm qua.
Sau đó, anh ta bước chân vào làng giải trí.
Giới giải trí là một vòng danh lợi, có thể bùng nổ nổi tiếng chỉ sau một đêm, hoặc cũng có thể qua một đêm chẳng còn gì.
Anh ta nắm bắt mọi cơ hội để nổi tiếng chỉ sau một đêm và cố gắng thể hiện bản thân.
Cuối cùng "Tiên Luyến" đã cho anh ta một cơ hội để trở mình, để anh ta có thể tạm biệt bóng tối trong quá khứ.
Nhưng không nghĩ rằng, thứ nghênh đón anh ta là địa ngục càng thêm khủng khiếp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]