Chương trước
Chương sau
Chương 307. -

 

----

Dịch Trạch Khải cười nói:

“Anh cũng không phải Tạ Tri Hành kia, bây giờ không được thị đế thì thôi, anh cũng không tin 40 tuổi anh còn lấy không được!”

Anh nhéo nhéo cái mũi xinh đẹp của Mạnh Như Yên: “Bất kể em chọn làm chuyện gì, anh đều sẽ đứng ở bên cạnh em.”

Mạnh Như Yên đi vào nơi giam giữ Mạc Vân Thiên chờ, đã là buổi tối 6 giờ rưỡi.

Hơn nửa tiếng đồng hồ, cảnh sát là có thể lại đây tiếp nhận Mạc Vân Thiên.

“Mạnh tiểu thư, sao cô cũng muốn đi vào?”

Bảo an ở cửa nhíu nhíu mày:

“Cạu ta chính là tội phạm, đoàn phim các cô sao có thể muốn gặp một người như thế?”

Mạnh Như Yên sửng sốt: “Trước tôi, còn có ai vào sao?”

“Nửa đêm ngày hôm qua tới chính là người chuyên viên trang điểm tên là Hạ Hạ, cùng với paparazzi tên là Cẩu Đam.”

Bảo vệ đếm trên đầu ngón tay đếm:

"Một giờ trước, một nữ diễn viên tên là Lâm Tiêu cũng đã tới một lần, còn mang theo tài xế của cô ấy, ý thức an toàn của các cô ấy thật ra không tồi.

Lúc này lại là cô, một người cô sao? Có muốn chúng tôi đi vào chung với cô không?”

Mạnh Như Yên lắc lắc đầu:

“Yên tâm, tôi chỉ muốn đến để nói mấy câu thôi, nhanh ra ngoài thôi.”

Mạnh Như Yên đi vào phòng.

Mạc Vân Thiên trước sau như một ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ cam hồng ngàn dặm ánh nắng chiều.

Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Như Yên đến, khóe miệng khó kéo lên nụ cười.

“Cô Mạnh.”

Mạnh Như Yên vừa thấy đến Mạc Vân Thiên, đột nhiên lại nghĩ đến những lời bình luận mắng chửi anh ta ở trên mạng:

“Mạc Vân Thiên, tôi tin anh, tôi sẽ giúp anh.

Tôi có thể cho nói cho fans hâm mộ và cảnh sát biết, buổi tối hôm trước người dâm loạn lẻn vào phòng Lâm Tiêu, không phải anh!”

Mạc Vân Thiên bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: “Không cần thiết đâu.”

“Sao lại không cần thiết chứ!”

Mạnh Như Yên vội vàng nói:

“Ít nhất có thể làm cho mọi người biết một phần sự thật mà!”

Mạc Vân Thiên trầm mặc một hồi lâu, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Mạnh Như Yên:

“Cô Mạnh, cô muốn làm như vậy, có phải sẽ cảm thấy hổ thẹn với người trong lòng?”

Mạnh Như Yên hoảng hốt.

Cô ấy cũng không phải là sứ giả chính nghĩa, muốn giúp Mạc Vân Thiên trong sạch, cũng không quan tâm nhiều đến người trong lòng của chính mình.

Nói trắng ra là, là áy náy.

Nếu Mạc Vân Thiên thật sự cưỡng gian Lâm Tiêu.

Cô ta hoàn toàn khinh thường đi nói.

Nhưng nếu không có… Nếu Mạc Vân Thiên thật sự bởi vậy bỏ tù, Mạnh Như Yên cô ấy chính là đồng lõa hung phạm đó!

“Cô Mạnh, nếu cô thật sự áy náy thì…”

Mạc Vân Thiên móc ra trong bóp tiền của mình một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Mạnh Như Yên:

“Sau này, có thể giúp tôi chăm sóc quan tâm mẹ của tôi được hay không?”

Mạnh Như Yên nhận lấy thẻ ngân hàng, vẻ mặt hoang mang.



Hai tay Mạc Vân Thiên bị trói giơ lên, chỉ chỉ đầu mình:

“Đầu óc của mẹ tôi không tốt lắm, vẫn luôn ở viện điều dưỡng.

Chỗ tiền có lẽ sẽ đủ để bà ấy sống hết quãng đời còn lại, cô chỉ cần giúp tôi giám sát người ở viện điều dưỡng có khi dễ bà ấy không là đủ rồi.”

“Vậy còn anh thì sao?”

Mạnh Như Yên buột miệng thốt ra.

Nhưng hỏi ra xong cô ấy liền hối hận, lời này Mạc Vân Thiên rõ ràng chính là cảm thấy chính mình sẽ tiến ngục giam nên mới có ý muốn phó thác mẹ của chính mình cho cô ấy mà!

“Tôi… Không thể chăm sóc cho bà ấy nữa.”

Mạc Vân Thiên mất mát rũ mí mắt xuống.

“Sẽ không đâu!”

Mạnh Như Yên vội vàng an ủi nói:

“Hạ Hạ đã ngồi trực thăng rời khỏi núi Tam Nương Nương, cô ấy nói có thể làm sáng tỏ cho anh, nhất định sẽ chứng minh anh trong sạch mà!”

Mạc Vân Thiên biết Hạ Hạ.

Sau khi anh ta bị nhốt, người đầu tiên tới gặp anh ta chính là Hạ Hạ.

Cô không chỉ có thảo luận cách chứng minh anh ta vô tội cùng anh ta, mà còn chuẩn bị hai cái camera ở trong phòng.

Nhưng mà mấu chốt là không phải có thể làm sáng tỏ không.

Nếu anh ta không buông tay, không nhận thua.

Lâm Tiêu liền sẽ vẫn luôn dùng mẹ anh ta uy h.i.ế.p anh ta!

Là mẹ anh ta đã nuôi anh ta lớn lên, là mẹ vẫn luôn che chở anh ta, giúp anh ta không bị ba bạo hành.

Cũng là do anh ta không bảo vệ tốt cho mẹ, làm đầu của mẹ bị đụng vào góc bàn biến thành kẻ ngốc.

Mẹ của anh đã chịu khổ vì anh ta, quá nhiều.

----

Biện pháp duy nhất đó là…

Mạc Vân Thiên cười khổ nhìn Mạnh Như Yên:

“Cô Mạnh, đây là cô nợ tôi, cô sẽ giúp tôi chứ?”

Mạnh Như Yên gật đầu.

Chỉ là chiếu cố một cái viện điều dưỡng lão nhân, làm viện điều dưỡng không khi dễ nàng mà thôi, lại không phải cái gì việc khó.

“Anh nhất định phải tin tưởng, chuyện này nhất định có thể giải quyết!”

Mạnh Như Yên tiếp tục khuyên bảo Mạc Vân Thiên.

Mạc Vân Thiên gật gật đầu: “Cảnh sát muốn tới, cô vẫn nên nhanh qua trở về đi!”

Mạnh Như Yên còn có chút do dự, nhưng cũng biết chính mình ở lại cũng vô dụng, chỉ có thể cầm thẻ ngân hàng, xoay người rời đi.

Lúc cánh cửa phòng đóng lại, vốn dĩ Mạc Vân Thiên còn mang theo vài phần mỉm cười mặt, nháy mắt trở nên hung ác nham hiểm lạnh băng.

Lo lắng lớn nhất… Đã phó thác được rồi.

Anh ta nhìn ra được mặc dù Mạnh Như Yên có điểm kiêu căng tự luyến, nhưng cũng là người tốt.

Cô ấy càng áy náy với mình, cô ấy càng có thể chăm sóc mẹ anh ta tốt hơn.

Anh ta oán giận ngày đó Mạnh Như Yên không giúp chính mình chứng minh, oán giận fans hâm mộ trên mạng không phân xanh đỏ đen trắng chửi rủa chính mình, cũng oán giận quá trời xanh phá hoại vận mệnh này cho anh ta.

Mà hiện giờ, anh ta cũng sẽ lợi dụng tâm trạng áy náy của bọn họ giúp chính mình một phen.

Đến tận đây, nên xử lý, cũng đều xử lý rồi.

Mạc Vân Thiên quay đầu lại, mở cánh cửa sổ ở trong phòng ra.

Dư âm gió bão sót lại vẫn chưa tan, thổi bay góc áo của Mạc Vân Thiên, cũng thổi về phía tờ di thư ở trên bàn trong góc phòng của anh ta.

“Hẹn gặp lại——"

Mạc Vân Thiên nói xong một câu cuối, thả người nhảy xuống lầu bảy....

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.