Hắn ta cười, nụ cười vô cùng đểu cáng: “Lý do hay đó.Cô cũng biết rằng bản thân mình phụ thuộc tôi.Trong nhà họ An này cô chẳng là cái gì cả” An Lâm Khánh đứng dậy, đưa tay bóp lấy mặt Lưu Bối Na rồi nói: “Ngày mai tôi có một hợp đồng cần bàn bạc.Lão họ Tiêu đó có vẻ như rất thích cô.Cô đi với tôi và nhớ làm cho lão hài lòng biết chưa?” Lưu Bổi Na tái mặt. Cô ta nhìn An Lâm Khánh với cái nhìn kinh hoàng. “Anh nói cái gì? Anh vừa nói cái gì?” Lưu Bối Na gần như phát điên lên. An Lâm Khánh tiến lại, bóp chặt lấy căm Lưu Bối Na mà nói. “Cô điếc à? Tôi bảo ngày mai cô đi tiếp khách” Lưu Bối Na trừng mắt uất hận nhìn chồng mình. Cô ta rít lên qua kẽ răng: “Anh coi tôi là gì? Là một con đàn bà nát đi tiếp khách sao?” “Là cô tự nói.Tôi không nói cô là đồ đàn bà nát” An Lâm Khánh dịu giọng đi một chút trước cái nhìn phẫn uất của đối phương, nhưng lời của anh ta nói lại không khác nào con dao đâm vào tim Lưu Bối Na. “Anh là kẻ khốn nạn, việc nói ra và việc coi tôi như công cụ có khác gì nhau?” Lưu Bối Na tiếp tục chất vấn.
Cơn giận của cô ta đã lên đến đỉnh điểm. Người đàn ông trước mặt cô ta vốn từng là người cô ta ngưỡng mộ, trăm tính, ngàn tính để nắm lấy. Nhưng đến cuối cùng thì sao? Đến cuối cùng hắn lại đối xử với cô ta không khác nào một công cụ để giúp hắn đạt mục đích. An Lâm Khánh buông hẳn Lưu Bối Na ra, hắn đẩy cô ta té ngã xuống sàn rồi cười rất lớn, mắt hắn ánh lên sự giễu cợt. “Cô thật mau quên.Cô đã quên người gợi ý cho tôi việc biến người yêu thành công cụ là ai rồi” Lưu Bổi Na lạnh sống lưng. Cô ta quắc mắt nhìn người đàn ông cô ta gọi là chồng. Hắn ta đang nhắc cho cô ta nhớ về tội ác của chính cô ta. Làm sao cô ta có thể quên? Là cô ta đã mở đường cho An Lâm Khánh dùng Hạ Cẩn Mai làm công cụ kiếm hai mươi tỷ. Cũng chính là cô ta vạch âm mưu khiến Hạ Cẩn Mai nghĩ An Lâm Khánh lâm nguy, rồi cô ta và gã đàn ông khốn kiếp này lợi dụng sự tin tưởng, nỗi đau thể xác và tinh thần của Hạ Cẩn Mai để kiếm tiền. Và rồi, cũng chính là cô ta đẩy Hạ Cẩn Mai ra khỏi cuộc hôn nhân vốn dĩ là của đối phương, tự mình thể chân vào đó, phản bội lại tình thân. Đúng, chính là tự cô ta chuốc lấy. Lưu Bối Na đôi mắt đờ đẫn cười mà như khóc, khóc mà như cười. Những gì cô ta nhận hôm nay khác nào quả báo. Đúng Là quả báo.
“Sao? Nhớ ra rồi à?” An Lâm Khánh tiếp tục mỉa mai. Lưu Bối Na bật dậy, cô ta lao ra ngoài cười như một kẻ điên, mái tóc xổ tung ra, phủ lên khuôn mặt. “Két!” Đột ngột một tiếng phanh xe kít lại ngay bên cạnh Lưu Bối Na. Trên xe, một gã đàn ông đi xuống đó, tóm lấy Lưu Bối Na mang đi. Tâm trạng cô ta vẫn còn đang rối loạn, cũng chẳng kịp phản ứng gì cả. Khi Lưu Bối Na ý thức được bản thân đang đi cùng với người lạ thì cũng là lúc cô ta được đưa tới một biệt thự sang trọng. “Các người là ai? Các người đưa tôi tới đây làm gì?” Lưu Bối Na ngơ ngác hỏi. Người đàn ông lạnh lùng đáp: “Cô vào trong đi, ở đây có người muốn gặp cô” Lưu Bối Na nhíu mày nhìn đối phương, tỏ ra mình bình tĩnh nhưng trong lòng cảm thấy nguy hiếm và sợ hãi. Cô ta bước vào bên trong căn biệt thự. Nơi đây khá sang trọng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]