Thanh âm dịu dàng như gió mùa thu thoảng qua tai vậy.
Trong lòng Hạ Cẩn Mai đan xen những cảm xúc khó tả.
Cô thật muốn khóc.
Cô đưa tay không bị thương về phía con trai, run run muốn chạm nhẹ cái má phúng phính của cậu bé.
Vương Tuấn Dương lặng nhìn Hạ Cẩn Mai.
Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự ấm áp của việc rộng lòng đón nhận một người bước vào trong cuộc đời mình.
Có lẽ sự biến đổi này chính là nằm ở lúc Hạ Cẩn Mai nỗ lực báo tin cho Lục Vĩnh Thành và bị thương.
Khi ấy, đứng giữa lằn ranh mỏng manh của sự sống và cái chết Vương Tuấn Dương mới phát hiện Hạ Cẩn Mai có ý nghĩa lớn đối với anh như thế nào.
“Vương Tuấn Dương! Anh nghiêm túc đấy à?”
Hạ Cẩn Mai rụt rè hỏi.
Có cảm giác như cô đang sợ.
Cô sợ niềm hạnh phúc này chỉ là thoáng qua như gió thoảng ngoài cửa sổ.
Ngày mai biết đâu Vương Tuấn Dương lại đổi ý, giống như cách trước đây anh vẫn thường làm với cô.
Vương Tuấn Dương im lặng một hồi.
Anh cơ bản không biết đáp như thế nào, hứa hẹn không phải là thứ mà anh thường làm và giỏi làm.
Vì vậy anh trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Hạ Cẩn Mai.
Thấy anh không đáp, Hạ Cẩn Mai cũng không dám lên tiếng thêm một lần nào nữa.
Cô mỉm cười đùa vui cùng cậu con trai lúc này đang nằm trong tay của Vương Tuấn Dương.
Dưới ánh nắng bình minh, bóng ba người in trên cửa thật đẹp, thật bình yên.
“Em còn yếu nên không tiện bế con.Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096243/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.