Thanh âm dịu dàng như gió mùa thu thoảng qua tai vậy. Trong lòng Hạ Cẩn Mai đan xen những cảm xúc khó tả. Cô thật muốn khóc. Cô đưa tay không bị thương về phía con trai, run run muốn chạm nhẹ cái má phúng phính của cậu bé. Vương Tuấn Dương lặng nhìn Hạ Cẩn Mai. Lần đầu tiên anh cảm nhận được sự ấm áp của việc rộng lòng đón nhận một người bước vào trong cuộc đời mình. Có lẽ sự biến đổi này chính là nằm ở lúc Hạ Cẩn Mai nỗ lực báo tin cho Lục Vĩnh Thành và bị thương. Khi ấy, đứng giữa lằn ranh mỏng manh của sự sống và cái chết Vương Tuấn Dương mới phát hiện Hạ Cẩn Mai có ý nghĩa lớn đối với anh như thế nào. “Vương Tuấn Dương! Anh nghiêm túc đấy à?” Hạ Cẩn Mai rụt rè hỏi. Có cảm giác như cô đang sợ. Cô sợ niềm hạnh phúc này chỉ là thoáng qua như gió thoảng ngoài cửa sổ. Ngày mai biết đâu Vương Tuấn Dương lại đổi ý, giống như cách trước đây anh vẫn thường làm với cô.
Vương Tuấn Dương im lặng một hồi. Anh cơ bản không biết đáp như thế nào, hứa hẹn không phải là thứ mà anh thường làm và giỏi làm. Vì vậy anh trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Hạ Cẩn Mai. Thấy anh không đáp, Hạ Cẩn Mai cũng không dám lên tiếng thêm một lần nào nữa. Cô mỉm cười đùa vui cùng cậu con trai lúc này đang nằm trong tay của Vương Tuấn Dương. Dưới ánh nắng bình minh, bóng ba người in trên cửa thật đẹp, thật bình yên. “Em còn yếu nên không tiện bế con.Để anh đưa con cho vú em.Em ăn sáng đi.Lát nữa Diệp Tịnh Nhi sẽ tới thăm em” Vương Tuấn Dương tiếp tục nói. Hạ Cẩn Mai không tin nổi, ánh mắt cô nhìn đối phương từ vui vẻ chuyển sang vẻ đầy hoài nghi. Cảm giác nguy hiểm trên người Vương Tuấn Dương chưa bao giờ mất đi, đối với Hạ Cẩn Mai thì càng khỏi phải nói. Cô đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc khi ở bên cạnh anh, thậm chí chứng kiến những lúc anh tàn bạo, nhẫn tâm nhất. Mọi mặt tối trong con người anh cứ thế hiện nguyên hình trong mắt cô.
Lúc này đây việc anh đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ càng khiến cô thêm nghi ngờ. “Sao Diệp Tịnh Nhi lại tới đây?” Hạ Cẩn Mai hạ giọng hỏi, ánh mắt vẫn không rời nhìn về đối phương, như muốn cố gắng nhìn ra cảm xúc thật sự trong anh bây giờ. Nhưng đáp lại cô vẫn là một đôi mắt cực kỳ ôn nhu và thái độ vô cùng dịu dàng: “Anh nghĩ rằng rất lâu rồi em không gặp bạn bè.Tất nhiên, trong hoàn cảnh này thì…không thích hợp lắm để gặp bạn em.Có thể họ sẽ cho rằng anh đối với em không tốt mới khiến em bị thương thế này.Nhưng mà…anh nghĩ Diệp Tịnh Nhi tới sẽ giúp em bớt nhàm chán, tâm trạng cũng tốt hơn thì vết thương cũng mau lành hơn” Hạ Cẩn Mai không bỏ sót bất cứ một từ ngữ nào, càng không rời đi một giây nào nên cô nhận ra có hai lần Vương Tuấn Dương ngập ngừng khi trả lời cô. Điều này khiến cô càng thêm khó hiểu. “Bộ anh ăn nhầm thứ gì à?” Đến cuối cùng cô vẫn không chịu nổi sự tò mò mà cất lên câu hỏi. Vương Tuấn Dương đang dịu dàng nhìn cô, ánh mắt lập tức lấp lánh vui vẻ, khóe môi bật cười. “Đúng.Anh ăn nhầm một thứ độc dược” Vừa nói anh vừa đặt con trai nhỏ vào tay bảo mẫu vừa đi tới. Khi con trai đã đi cùng bảo mẫu, anh liên đi tới bên giường Hạ Cẩn Mai. Môi mỏng lại cong lên: “Em tốt nhất nên nghỉ dưỡng cho tốt để hồi phục thật nhanh.Vì biết đâu được anh đổi ý thì em lại không đủ sức chiến đấu”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]