Hoàng Hà Hải Đỗ Trì Tuyết ngồi trong phòng, bà ta có vẻ rất nhàn tản và thảnh thơi.
Bà ta không nhìn người đàn ông ngồi gần đó mà chỉ cất tiếng nói: “Lần này xem như là làm rất tốt.Thằng nhóc đó đã yêu thích cô gái tên Hạ Cẩn Mai rồi.Bây giờ nó sẽ cố sức bảo vệ cô ta.Và như vậy thì mục đích của chúng ta sẽ thành công.”
“Đó là mục đích của mẹ, không phải của con.Con chỉ thích giỡn chơi cho vui thôi”
Người đàn ông ngồi đó.
Nửa khuôn mặt của anh ta được nắng hắt vào, phản chiếu lên tấm kính trong phòng đẹp như tượng tạc vậy.
Người đàn ông đứng lên, rời khỏi cái ghế.
Hắn ta đi tới cái cửa sổ có vị trí hướng ra biển mà phóng tầm mắt về phía xa.
Tâm tư trong lòng hắn không ai nhìn ra được, nhưng lúc này nó cũng trống trải như mặt biển ngoài kia.
“Con đừng quên Vương Tuấn Nghĩa đã làm gì chúng ta.Mối hận này có thể con đã quên, nhưng mẹ thì không”
Đỗ Trì Tuyết cất tiếng nói rồi quét ánh mắt sắc lạnh về phía con trai mình.
Thứ bà ta nhìn thấy chỉ là một bóng lưng đơn độc, không có bất cứ một hồi đáp nào với Đỗ Trì Tuyết cả.
Nhưng bà ta có vẻ như không muốn bỏ cuộc, vẫn cố gắng thuyết phục con trai mình bảng những lời lẽ điên cuồng và đầy hận thù.
“Con hãy nhớ..”
Đỗ Trì Tuyết còn chưa nói hết câu thì bóng lưng đã rời đi, hắn đáp gọn lỏn một câu: “Chẳng vui gì cả”
Rồi rất nhanh bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa.
Nơi cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096242/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.