“Cũng hay đó.Nếu đi thêm khoảng 100km nữa theo hướng Đông, chúng ta có thể ra đến biển.Dự định của tôi còn song song khai thác du lịch biển nữa”
“Biển đó có đảo nhỏ hay không?”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng hỏi.
Vương Tuấn Dương nhíu mày một cái, quay hẳn sang phía Hạ Cẩn Mai mà trả lời.
“Có.Đảo đó cũng sẽ thành đảo du lịch luôn”
“Vậy anh có thể làm cáp treo vượt biển không?”
Hạ Cẩn Mai ngay lập tức hỏi.
Điều này khiến cho Vương Tuấn Dương dừng ngay lại mà quay sang cô.
“Ý em là cáp treo từ đỉnh núi, vượt biển ra đảo?”
“Đúng thế”
Hạ Cẩn Mai gật đầu.
Vương Tuấn Dương bật cười thành tiếng.
Anh vui vẻ đến độ không hề che giấu cảm xúc của mình.
“Ý tưởng của em có chút nổi loạn, nhưng mà nếu xét kỹ cũng không phi thực tế lắm”
“Đừng bận tâm.Tôi chỉ là có một cái đầu thích vẽ vời, mơ mộng và bay bay thôi.”
Hạ Cẩn Mai nói xong cũng thấy ý tưởng của mình không hề khả thi.
Bởi vì như cô được biết cáp treo vượt biến hiện nay dài nhất cũng chỉ có 8km.
Nếu đi về phía Đông 100km như Vương Tuấn Dương nói, khoảng cách từ đỉnh núi đó tới bờ biển là bao xa cô còn chưa biết, rồi lại từ bờ biển ra đảo.
Nghĩ thôi đã thấy là không thể nào rồi.
Nhưng Vương Tuấn Dương lại đặc biệt cho rằng ý tưởng rất thú vị, vậy nên anh gật gù tán thưởng cô.
Hạ Cẩn Mai lúc này vừa đi vừa xâu chuỗi lại tất cả, cảm thấy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi giữa Vương Tuấn Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096237/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.