Vương Tuấn Dương vui vẻ dắt tay cô, bóng dáng cả hai nhìn rất hòa hợp mà nói: “Thật ra trước đây khu rừng này được quy hoạch khai thác giống như vườn quốc gia vậy.
Thế nên mở cửa cho dân vào tham quan cởi mở.
Còn có xây dựng hệ thống nhà hàng, điểm du lịch nhưng sau đó thì dừng lại vì thiếu vốn đầu tư”
Hạ Cẩn Mai nghe Vương Tuấn Dương nói mấy lời này thì sinh nghi.
Anh có thể biết kỹ càng như vậy chứng tỏ cũng đã tìm hiểu rất cặn kẽ.
Cô quay người định nói gì đó thì Vương Tuấn Dương nói: “Em nghĩ không sai.Tôi mới mua lại cánh rừng này.Hôm nay dẫn em đi khảo sát một chút để chuẩn bị đi vào khai thác”
Hạ Cẩn Mai tròn mắt.
Cả đất nước này có mấy gia tộc có thể sở hữu cả một cánh rừng lớn bao gồm mấy quả đồi giống như Vương thị.
Không đơn thuần là thế mà vị trí địa lý của cánh rừng này phải nói vô cùng đắc địa.
Nó ôm trọn một mặt của biển, lại gần với thành phố lớn.
Nếu khai thác du lịch thì quả thật là địa điểm lý tưởng cho người dân Giang Thành và cả các thành phố lân cận nữa đi nghỉ dưỡng cuối tuần.
“Sao thế? Có gì bất ngờ đâu?”
Vương Tuấn Dương bỗng chốc trở nên quen thuộc với biểu cảm của Hạ Cẩn Mai đến mức mà chẳng cần nhìn cô, chỉ cần nghe tiếng thanh âm của hơi thở trên người cô cũng có thể nhận ra cô đang vui buồn hay căng thẳng, ngạc nhiên.
Hạ Cẩn Mai cong môi.
Đúng là với người giàu thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-anh-chi-co-mot-ma-thoi/1096236/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.