Chương trước
Chương sau
Cô ấy chăn che mặt, chui xuống phía dưới.
Vương Tuấn Dương được đà, không muốn buông tha: “Sao thế? Lại muốn làm gì mờ ám phía dưới à?”
Hạ Cẩn Mai thẹn quá, loay hoay một hồi lại phải chui lên.
Vô tình khuôn mặt chạm nhau.
Đôi môi hồng khẽ mím lại, trông quá đỗi yêu kiêu.
“Muốn hôn anh thì cứ mạnh dạn lên, anh cho phép.”
“Ai thèm hôn anh chứ?”
“Có thật không? Ai hôm qua hành anh cả đêm đấy?”
Lúc này thì tai Hạ Cẩn Mai chuyển sang màu đỏ mận.
Vương Tuấn Dương thấy rõ cô đang xấu hổ.
Hình dung thật gần, như có thể chạm vào cô được vậy.

Hạ Cẩn Mai nói: “Anh lưu manh vừa thôi.
Là em bị lừa”
“Bị lừa mà sao anh đâu có thấy em oan ức gì đâu? Trái lại rất phối hợp đấy chứ.”
Vương Tuấn Dương đúng là giảo hoạt.
Miệng lưỡi ghê gớm khiến Hạ Cẩn Mai cứng họng không nói được.
Cô đầy vẻ bối rối, đành quay mặt đi.
Nhưng Vương Tuấn Dương không cho phép điều đó, anh đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Hạ Cẩn Mai, nhẹ nhàng hướng về phía mình, ánh mắt chăm chú: “Ngốc à.Anh vui mừng còn không hết nữa.Sao phải ngại.Chúng ta đã là vợ chồng rồi.”
Hạ Cẩn Mai vẫn ở đó, xinh đẹp dịu dàng nhưng cô lảng tránh ánh nhìn của đối phương như sợ mình không kiềm chế được lại chủ động tiến đến.
“Anh không được trêu em nữa!”
Hạ Cẩn Mai thỏ thẻ cất tiếng.
Vương Tuấn Dương cười lớn.
Tiếng vang khắp căn phòng.

“Ha…ha…ha…Anh trêu em bao giờ? Anh toàn nói thật mà.Đêm qua là ai nói yêu anh?”
Đến mức này thì Hạ Cẩn Mai không muốn xuống nước nữa.
Cô cứng rắn cất lời: “Vương Tuấn Dương anh là cái đồ yêu râu xanh, dụ dỗ con gái nhà lành xong còn giả vờ vô tội.Nói mau, chuyện này muốn xử sao?”
“Bà xã đại nhân tha mạng.Tại hạ cũng là vì mê muội sắc đẹp của bà xã.Nếu chuyện này là sai trái, tại hạ nguyện chịu phạt cả đời.”
“Lời đã nói ra cấm kỳ rút lại.Đại nhân đây phạt ông xã cả đời chỉ được yêu một mình ta.”
“Xin tuân lệnh bà xã đại nhân.”
Đùa giỡn một hồi, Hạ Cẩn Mai cùng Vương Tuấn Dương cùng nhau cười vô cùng sảng khoái.
Hạ Cẩn Mai nép vào trong lòng đối phương, ngón tay mân mê vết thương trên vai anh: “Anh còn đau không?”
“Không đau.Chỉ cần mỗi ngày được ăn em thì anh không đau nữa.”
Vương Tuấn Dương lại vẫn chưa chịu dừng việc đùa giỡn cô vợ.
“Anh tham lam quá rồi đấy.Ăn như thế chẳng mấy chốc lại bội thực đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.