Chương trước
Chương sau
Cô nhìn lại quãng đời đáng cười của mình thầm nghĩ: “Vương Tuấn Dương khó đoán, tâm tư thâm sâu, chẳng biết trong đầu có quỷ gì.Nghĩ đến đây, Hạ Cẩn Mai suýt chút giàn nước mắt.
Tâm tư của Hạ Cẩn Mai Vương Tuấn Dương vô tình không nắm bắt được.
Vương Tuấn Dương nhẹ nhàng bước vào trong căn phòng.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Hạ Cẩn Mai đã say ngủ.
Hình ảnh Hạ Cẩn Mai ấm ức và tức giận phản kháng như vẫn còn nguyên trong anh.
“Rốt cuộc em có nói dối không? Vương Tuấn Dương cực kỳ mâu thuẫn.
Anh nhìn cô rồi tự trầm ngâm.
Sự xuất hiện của cô như một thứ ngoài tầm kiểm soát, chính anh cũng không thể hiểu nổi tại sao mình hành xử như vậy.
Trước đây chưa bao giờ anh đến gần phụ nữ đến thế.
Càng nghĩ, trong lòng Vương Tuấn Dương càng thấy cuộc sống thêm thú vị.
Vương Tuấn Dương ngả quay người nhìn sang bên cạnh, Hạ Cẩn Mai đang ở đó, anh cảm nhận hơi thở đều đều từ đối phương mang lại.

Anh bất giác không thể rời mắt.
Toàn thân như chìm đắm vào hình dung cô gái nhỏ ở kế bên.
Phiến môi hồng hồng, sống mũi cao thẳng, mày liễu rủ xuống mềm mại.
Nhìn Hạ Cẩn Mai y như một nàng công chúa ngủ trong rừng, đẹp đến mê mẩn.
“Thật là đẹp! Nhưng trong tim này của em rốt cuộc là thứ gì?”
Vương Tuấn Dương kêu khẽ.
Tiếng nói chỉ vừa đủ cho chính mình nghe thấy.
Anh vẫn luôn mâu thuẫn như Vậy.
Anh nhớ mỗi lần nhìn cô cãi lại, ương bướng phản kháng, thậm chí tổn thương anh nhưng trong lòng anh đã bị cô cuốn hút kì lạ.
Y như duyên phận mang đến bên nhau từ kiếp trước.

Nhưng có lẽ lại là nghiệt duyên.
Trong mắt anh, cô là người của Đỗ Trì Tuyết.
Vương Tuấn Dương cũng mơ hồ thấy bản thân nghiện mùi vị trên người Hạ Cẩn Mai thậm chí mỗi lần gần gũi anh đều không sao kiềm chế được.
Vương Tuấn Dương hơi nhổm người dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt như trăng đang say giấc.
Anh mỉm cười.
Nụ cười thanh thản và yêu thương như chưa bao giờ từng xuất hiện.
Anh chìm vào giấc ngủ, giấc mơ đến thật nhanh.
Trong mơ, là hình ảnh Hạ Cẩn Mai mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt Vương Tuấn Dương.
Hạ Cẩn Mai tưởng mình mơ ngủ, đưa tay lên dụi mắt.
Hành động đáng yêu này khiến Vương Tuấn Dương không nhịn được, buông lời trêu chọc: “Vợ! Tỉnh dậy rồi sao? Em không có mơ, là anh ở bên cạnh em”
Vừa nghe lời dịu dàng, lại ngọt ngào bóc mẽ, Hạ Cẩn Mai xấu hổ, đôi má ửng hồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.