Chương trước
Chương sau
Quân cờ này không nên mất đi.”
Đỗ Trì Tuyết thâm trầm căn dặn lần nữa.
“Vâng!”
Tư Trung Nguyên cúi người rời khỏi đó.
Biển bên ngoài vẫn gào thét từng hôi.
Đỗ Trì Tuyết đưa mắt nhìn ra.
Khoảnh khắc này bà ta đã chờ đợi bao nhiêu năm.
Giờ là lúc quay kẻ địch lòng vòng trong lòng bàn tay.
Hạ Cẩn Mai bất ổn ở nhà chờ tin con trai.
Cô bị nhốt trong chính phòng mình không được ra ngoài.
Cảm giác không hề dễ chịu một chút nào.
Cô đưa tay lấy một cái ghế đấu, trèo lên đó và cố leo ra khỏi cửa sổ.

Nhưng cửa số không chỉ cao, mà bên dưới còn rất nhiều vệ sĩ.
“Râm!”
Cánh cửa phòng bị đá ra không thương tiếc.
Hạ Cẩn Mai quay người lại, suýt chút mất thăng bằng mà ngã nhào.
Từ bên ngoài cửa Vương Tuấn Dương đôi mắt u tối nhìn cô.
“Cô muốn trốn?” mình, nhưng ảnh hưởng lại là con trai tôi.
Hạ Cẩn Mai run run nhặt mấy lọ mỹ phẩm.
Lòng hoang mang hơn bất cứ ai.
Mỹ phẩm này quả thật cô mua để dùng.
Còn có một túi là do Vương Tuấn Kiệt tặng.
“Không lẽ bảo bối bị trúng độc trên mỹ phẩm sao?”
“Còn phải hỏi à? Đây là thứ độc kỳ lạ.
Nhưng nó chính xác ở trên mỹ phẩm của cô.

Thành phần này không hề có trong bảng thành phần của nhà sản xuất.
Cô còn gì để chối hay không?”
Vương Tuấn Dương tức giận gào lên.
Môi anh run lên vì giận, vì kích động.
Còn Hạ Cẩn Mai ở đó, hoàn toàn ngã quy.
“Vậy nếu bảo bối bị, tôi cũng phải bị chứ.
Tôi dùng mỗi ngày mà.
Không được, tôi phải tới viện làm kiểm tra”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng nói.
“Đứng lại, cô kiểm tra cái gì? Cô đã sớm có thuốc giải rôi.
Nói, nói mau.
Thuốc giải ở đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.